Cấp trên ám chỉ tôi nhịn vài tháng.
Bọn họ cũng biết quan hệ giữa tôi và Lương Tư Sâm, lúc đầu họ còn hơi do dự không biết phải đối xử với tôi như thế nào. Sau đó lại phát hiện Lương Tư Sâm đính hôn, họ biết tôi chỉ là một "món đồ chơi" bị vứt bỏ nên đối với tôi họ cũng không còn tôn trọng.
Trong chỗ làm có vài tin đồn hơi khó nghe về tôi, nhưng tôi độc lai độc vãng quen rồi nên cũng không thèm để ý.
Tan làm tôi nhanh chóng đi giúp anh trai làm việc, tôi thử đề nghị anh trai nghỉ việc nhưng anh trai không đồng ý.
Lúc tôi giúp anh trai dọn dẹp thùng rác ven đường, một chiếc Hồng Kỳ L5* dừng trước mặt tôi.
* Hongqi (tiếng Trung: 红旗) là một thương hiệu xe hơi của Trung Quốc, do China FAW Group Corporation quản lý. Cụ thể, Hongqi L5 là một trong những mẫu xe hơi cao cấp và sang trọng nhất của thương hiệu Hongqi.
Cà phê còn chưa uống xong được ném từ trong cửa sổ xe vào thùng rác.
Bẹp một tiếng bắn tung tóe lên mặt tôi đang đứng ở bên cạnh.
Tôi nhếch nhác lau đi vết cà phê trên mặt.
Sau đó cửa sổ xe ghế phụ hạ xuống lộ ra khuôn mặt châm chọc của Tống Trân Trân.
"Nghèo đến mức nhặt rác rồi à? Nếu không có tiền thì có thể đến Dạ Sắc mà làm."
Dạ Sắc là một quán rượu lớn nổi tiếng ở địa phương.
Lương Tư Sâm từng thích nhất chiêu đãi một vài khách hàng ở đó và sẽ dẫn tôi theo.
Hàm ý trong lời nói của cô ấy tôi cũng rất rõ ràng.
Tôi không lên tiếng, dù Tống Trân Trân có quá đáng thế nào thì cô ta cũng là con gái của một bất động sản địa phương, một thường dân như tôi đây không thể trêu vào cô ta.
Xe này là của Lương Tư Sâm, Lương Tư Sâm cũng ở đây.
Cửa xe mở ra, Lương Tư Sâm xuống xe, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng góc cạnh.
Đôi mày rậm của anh ta hơi nhíu lại, đáy mắt sâu thẳm như đầm sâu.
"Tiền tôi đưa cho em hẳn là đủ để nửa đời sau em cũng không cần phải đi làm."
"Sao lại ở đây.... nhặt rác?"
Tôi không muốn để ý đến anh ta lắm vì chuyện của anh trai tôi anh ta cũng sẽ không quản, tôi chỉ lắc đầu rồi xách túi nilon đen xoay người rời đi.
Anh ta vươn tay định bắt lấy cổ tay tôi, nhưng lại dừng lại trong tiếng kêu của Tống Trân Trân.
"Đi thôi anh Tư Sâm, em muốn đi ăn cơm Tây."
Anh ta thu hồi bàn tay đang vươn ra, trông có vẻ bình tĩnh bóp lấy một điếu thuốc.
“Được”.