Gió đêm cuối thu như lưỡi dao thổi đến mức đau rát cả mặt.
Tôi quấn áo khoác kín mít đi tìm anh trai vẫn chưa về nhà.
Anh trai tôi là người khuyết tật, tôi rất lo lắng cho anh ấy.
Lúc nhìn thấy anh ấy, tôi ngẩn người ra.
Trong gió lạnh, anh ấy chỉ mặc mỗi bộ quần áo công nhân vệ sinh môi trường mỏng manh.
Đồng thời dùng đôi bàn tay thô ráp của mình cố gắng đẩy thùng rác hai bên đường.
Ly trà sữa sền sệt bên cạnh thùng rác nhỏ từng giọt rơi xuống nếp nhăn trên quần áo anh.
"Anh, sao anh lại làm công việc này, chẳng phải anh bị lãnh đạo cử đi quản lý kho rồi sao?"
"Diệu...... Diệu...... Bẩn, đi đi đi."
Anh tôi ngẩng đầu cười ngây ngô với tôi.
Anh ấy cà nhắc một chân gian nan đẩy thùng rác, tôi vội vàng đưa tay đẩy giúp anh ấy.
Ba tháng trước anh tôi quét tuyết ngã gãy một chân bị nhận định là tai nạn lao động, công ty bên kia sắp xếp cho anh ấy công việc quản lý kho.
Tại sao lại đột nhiên bị điều đến dọn dẹp đường phố.
Bản thân anh trai tôi bị thiểu năng trí tuệ và khuôn mặt bị khiếm khuyết, lại còn què một chân.
Về tình về lý cũng sẽ không ai sắp xếp cho anh ấy công việc này.
Sau khi giúp anh trai dọn dẹp thùng rác xong tôi lại vội vã gọi điện thoại cho cấp trên của anh ấy.
Đầu dây bên kia, giọng cấp trên ôn hòa đầy vẻ khó xử.
"Diệu Diệu, tôi cũng biết nhà cô khó khăn."
"Nhưng mà đây đều là mệnh lệnh của bên trên, tôi cũng chỉ truyền đạt mệnh lệnh mà thôi, cô đừng làm tôi khó xử có được không?"
Tay cầm điện thoại di động của tôi run run.
Lệnh của bên trên.
Người mà tôi biết chỉ có một, đó chính là Lương Tư Sâm.
"Diệu Diệu à, đây cũng là việc anh cô đồng ý làm, cậu ấy muốn làm việc."
"Cô nhịn mấy tháng, phía trên có lẽ sẽ bỏ qua thôi."
Sau khi cúp điện thoại, tôi mở miệng muốn nói anh trai đừng làm nữa.
Anh trai xoa xoa hai bàn tay, cố gắng lau đi vết trà sữa sền sệt trên tay.
Anh ngẩng đầu lên nói: "Làm việc có tiền."
"Có tiền cho Diệu Diệu..."
"Mua kệo..."