Sau khi đưa anh trai về nhà, tôi cố gắng gọi cho Lương Tư Sâm. 

Kể từ khi chia tay với Lương Tư Sâm, tôi đã tự nhủ không được chủ động liên lạc với anh ta. 

Nhưng tôi thực sự rất muốn cầu xin anh ta, cầu xin anh ta quyền cao chức trọng đừng làm khó anh trai tôi. 

Tôi đã gọi ba lần, đều không ai bắt máy. 

Điện thoại của đối phương luôn đang trong cuộc gọi. 

Tôi không nản lòng, khi tiếp tục gọi lại lần thứ tư, thư ký của Lương Ti Sâm gọi lại cho tôi. 

Đầu bên kia điện thoại, thư ký Lưu nhẹ nhàng nói. 

"Cô Đường, xin cô từ nay về sau đừng làm phiền Lương tổng nữa. Lương tổng và cô Tống đã ở bên nhau rồi." 

"Tôi muốn nói với Lương Tư Sâm về chuyện của anh trai tôi..." 

Tôi chưa kịp nói xong đã bị thư ký ngắt lời. 

Giọng điệu anh ta hơi mỉa mai. 

“Anh trai cô bị thiểu năng, giáo viên trẻ như cô có tư cách gì mà nói chuyện với Lương tổng?” 

"Lương tổng nói muốn cùng cô hợp tan trong vui vẻ, tấm thẻ năm trăm vạn cũng đã đưa cho cô, tham lam quá cũng không tốt đâu." 

Sau đó bên kia cúp điện thoại, chỉ còn lại âm thanh điện tử trống rỗng kéo dài. 

Tấm thẻ năm trăm vạn đó tôi hoàn toàn không lấy đi. 

Ngày bị đuổi ra khỏi biệt thự của anh ta, tôi chẳng mang theo thứ gì cả. 

Hôm đó ngay khi Tống Trân Trân vừa đáp xuống sân bay đã trực tiếp chạy thẳng đến biệt thự Nam Sơn. 

Tôi đang ở đó thu dọn sách định mang đi. 

Sau khi cửa chính biệt thự Nam Sơn mở ra, Tống Trân Trân nhìn thấy tôi đang cúi người di chuyển thùng giấy. 

Cô ta đã lao tới và tát tôi một cái. 

Tôi bị cô ta đánh, đầu hơi nghiêng nhẹ sang một bên, mái tóc mai lỏng lẻo che mất nửa khuôn mặt của tôi. 

Tôi áp đầu lưỡi vào má để giảm bớt cơn đau rát. 

"Tôi quay về rồi cô còn không cút đi, cô cố ý làm chướng mắt tôi có phải không." 

"Con khốn." 

Tống Trân Trân là bạn thời thơ ấu của Lương Tư Sâm, cũng là vị hôn thê trên hot search mới nổi của anh ta. 

Một người thậm chí còn không có danh phận bạn gái là tôi đây quả thực là một kẻ chướng mắt. 

Tôi ôm hộp giấy, mím môi bước ra khỏi biệt thự. 

Người bình thường thấp cổ bé họng như tôi chỉ có thể im lặng chịu đựng rồi rời đi. 

Lúc tôi đi ngang chỗ Lương Tư Sâm, anh ta đột nhiên gọi tôi. 

Tôi dừng lại, chờ anh ta nói. 

Giọng nói trầm thấp của anh ta chậm rãi truyền vào không khí, mang theo hàn ý lạnh lẽo như băng. 

"Đường Diệu, tôi sắp phải kết hôn rồi." 

“Chúc mừng.” Tôi nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, sau đó ôm thùng sách rời đi. 

Tất cả sách đều là sách tôi dùng trong công việc, ngoài số đó ra, tôi không mang theo thứ gì khác. 

Tấm thẻ năm trăm vạn đó, tôi không thèm. 

Tởm lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play