Anh trai bị bệnh thiểu năng trí tuệ là bởi vì tôi.
Chúng tôi mô côi mẹ từ khi còn nhỏ, bố tôi bận rộn làm việc để nuôi sống hai anh em.
Anh trai luôn là người chăm sóc tôi.
Năm mười hai tuổi, sau khi tôi đi học về khóc lóc đòi ăn kẹo.
Tôi muốn ăn những cây kẹo bảy sắc cầu vồng vừa to vừa tròn ấy.
Người anh trai mười bảy tuổi của tôi lúc đó học rất giỏi, anh ấy đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu giải bài tập thì nghe thấy tiếng tôi khóc.
Anh ấy đặt cây bút lên bàn, lấy con heo đất ra rồi dẫn tôi đi mua kẹo.
Anh ấy đạp xe đạp đèo theo bím tóc nhỏ là tôi.
Anh đạp xe về phía trước, còn không quên dặn dò tôi.
"Diệu Diệu, ngồi phía sau anh trai sẽ cản gió cho em."
Cơ thể anh tôi có thể chắn được gió, nhưng không thể chắn được xe của người say rượu phóng quá tốc độ.
Trận tai nạn xe này, chỉ có thể chọn một người được cấp cứu trước.
Bố đã chọn tôi.
Anh trai trở nên ngốc nghếch kể từ đó.
Năm đó anh ấy là học sinh cuối cấp.
Anh ấy quên hết những công thức toán học phức tạp, quên hết những kiến thức có thể đưa anh ấy vào một trường đại học hạng top.
Anh ấy chỉ nhớ một điều.
Đứa em gái anh ấy yêu quý nhất, đứa em gái đã hại anh ấy trở nên ngốc nghếch... muốn ăn kẹo.
"Diệu Diệu thích ăn kẹo."