Trọng sinh quay trở về chính là trời cao ban ân, cô ta sớm đã hối hận ,chắc chắn không bao giờ lặp lại con đường cũ của kiếp trước. Hơn nữa cô ta cũng hiểu được Triệu Vệ Quốc mới thật sự là một người chồng tốt, chính trực chính nghĩa, bảo vệ quốc gia, một lòng một dạ chung thủy. Người đàn ông như vậy thời đại sau này cũng là hiếm thấy. Chỉ là khi đó cô ta còn ít tuổi chưa hiểu chuyện, nên đời này tất nhiên cô ta sẽ quý trọng không phạm sai lầm.

Nhưng cô ta cũng không thể xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Khổng Yên rất hiểu tâm trạng của Lâm Hạnh, bù đắp sai lầm là quan trọng, nhưng đối với kẻ thù kiếp trước cũng không thể dễ dàng tha thứ.

Nếu đổi lại là cô trong lòng nhất định cũng sẽ có vướng mắc.

Nhưng đây vốn là chuyện khá vô lý, bởi vì Lâm Hạnh là người trọng sinh, bây giờ chuyện gì cũng không xảy ra, giống như cô và Đường Văn Kiệt căn bản cũng không đối xử với cô ta giống như kiếp trước, không có lý do gì để chịu hậu quả cho việc mình chưa làm.

Nhưng theo tình huống hiện tại, theo ý Lâm Hạnh là cô ta bị bọn họ tổn thương, trong lòng uất hận khó nén.

Đặc biệt hai lần Lâm Hạnh nhìn cô đều dùng một ánh mắt sâu không lường được, Khổng Yên lập tức cảm thấy người phụ nữ này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Cho dù cô có thấy oan uổng, thì cũng biết đây là chuyện không thể tránh được.

Quan điểm của cô và Lâm Hạnh về chuyện trọng sinh là trái ngược, Lâm Hạnh lựa chọn nghiêng về tình, cho rằng những đau khổ kiếp trước cô ta chịu không thể không đòi lại, còn không yên thì nghiêng về lý, cảm thấy hiện tại Lâm Hạnh không có lý do gì để trả thù cô, đối với cô mà nói là quá không công bằng.

Ai cũng đều có lý, chỉ là quan điểm khác nhau mà thôi.

Thím Triệu nhìn thấy Khổng Yên lập tức cười chào hỏi : "Là vợ Tam Căn đấy à, lần trước thím đứng xa xa nhìn đã cảm thấy cháu thật xinh đẹp, không ý lại gần lại còn xinh đẹp hơn, vẫn là chị dâu Tống khéo chọn con dâu."

Khổng Yên thu hồi suy nghĩ, ngoan ngoãn khéo léo cười một tiếng:" Thím Triệu đừng khen cháu quá, mẹ cháu còn nói thím khéo chọn con dâu lắm đấy, ai ai cũng đều là người biết làm việc tháo vát năng động. Trong đại đội ai cũng biết danh tiếng của nhà thím. "

Lúc trước mẹ Tống đã chỉ cho cô nhìn, biết bà ta chính là mẹ của nam chính, cho nên cô nhớ rất kỹ.

Thím Triệu không nghĩ đến Khổng Yên vậy mà biết bà ta, có chút kinh hỉ, khoát tay cười nói: " Mẹ cháu đây là khiêm tốn đấy, thím thấy cháu với chị dâu cháu mới thật sự là tài giỏi."

Khổng Yên nhanh chóng lắc đầu cười nói:

"Thím đừng khen cháu quá, chị dâu cả cháu đúng là tài giỏi, nhưng cháu thì không phải đâu ạ. ngược lại là nhà thím, mỗi người đều có bản lĩnh, cháu vừa đến đại đội không lâu đã nghe nói trong đội chúng ta có người đi bộ đội, sau này nghe ngóng mới biết là nhà thím, đúng là đầy vinh quang."

Thím Triệu nghe cô nói lời này, cười đến mức nếp nhăn trên mặt gom thành một đống, tay xoa xoa chà sát lên người, kích động nói:

"Con trai của thím bản lĩnh khác không có, chỉ có một thân đầy khí lực, nghe nói gần đây lại lập công lên chức, cũng không biết khi nào có thể trở về?"

Nói rồi ngẩng đầu nhìn trời: " Được rồi, được rồi, trời không còn sớm nữa, thím phải về nhà nấu cơm đây, hôm nào rảnh lại nói chuyện, thím đi trước nhé!"

Khổng Yên cười gật đầu: " Thím đi thong thả ạ."

"Ừ"- thím Triệu cao hứng lên tiếng, phất phất tay dẫn theo Lâm Hạnh rời đi.

Đi xa rồi mới không nhịn được nói thầm: "Một cô nương xinh xắn đẹp đẽ tốt đẹp biết bao, đúng là thanh niên trí thức đến từ thành phố! Nghĩ sao lại chọn gả cho thằng nhóc Tam Căn nhà họ Tống chứ?"

Sớm biết thế, còn không bằng hỏi cưới cho Vệ Quốc nhà bà ta, con trai nhà mình có tiền đồ, không chỉ cao lớn bây giờ lại còn làm quan.

Như thế mới xứng với cô nương xinh đẹp hào phóng kia.

Lâm Hạnh nghe vậy trong lòng không thoải mái có chút khinh thường nói: " Đại khái chắc là xem trọng gả vào nhà của đại đội trưởng để được sống tốt, với lại Tam Căn nhà đó cũng rất tốt, thanh niên trí thức cũng không có gì tài giỏi lắm."

Cô ta rất không thích Khổng Yên!

Vừa trọng sinh trở về thật cao hứng, kích động quá nên quên rất nhiều việc, chỉ nghĩ sống thật tốt không dẫm lên vết xe đổ. Chờ đến khi cô ta nghe được Tống Tam Căn kết hôn với Khổng Yên muốn ngăn cản cũng không kịp nữa. Rõ ràng cô ta nhớ đời trước hai người họ không kết hôn sớm như vậy.

Bất quá cũng không sao cả, nể tình Tam Căn kiếp trước có ơn với cô, cô sẽ không cho phép Khổng Yên bắt nạt anh giống như kiếp trước!

Loại càng không cho phép Khổng Yên và Đường Văn Kiệt ác nhân như vậy được sống thoải mái!

Thím Triệu nghe xong lời cô ta nói ,nhịn không được bĩu môi. Nói thanh niên trí thức người ta không tốt, nói người ta coi trọng chức vị đại đội trưởng, cũng không thèm nhìn lại mình. Lễ hỏi kết hôn mở miệng là đòi 800 đồng. Nghe nói lúc ở nhà còn ồn ào muốn chết muốn sống không muốn gả tới nhà bọn họ.

Nếu không phải do Trương Tứ Muội đột ngột hủy hôn, dưới cơn giận dữ cũng sẽ không lựa chọn cô ta!

Mặt mũi lớn thật!

Sớm biết thế trước đây đã mặt dày nhờ làm mối hỏi cưới cô vợ Tam Căn kia, xinh đẹp biết bao, lại còn là người ở trong thành phố, nói ra cũng có thể diện!

Một bên khác Khổng Yên càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại, nghĩ đến ánh mắt âm u của Lâm Hạnh nhìn cô, cô càng thấy bất an.

Ban đầu còn chưa gặp cô ta, cô còn nghĩ dù sao mình cũng hiểu rõ cốt truyện, không qua lại với cô ta là được.

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cô không qua lại với Lâm Hạnh, nhưng không có nghĩa Lâm Hạnh sẽ không tìm cách gây phiền toái cho cô!

Trong sách, Lâm Hạnh ở trước mặt Tống Thanh Phong vạch trần bộ mặt xấu xí của Khổng Yên, cuối cùng dẫn tới ly hôn rồi Khổng Yên đi đến bi kịch tự làm tự chịu.

Mà nếu cô không tìm đường chết, ngược lại lại còn sống tốt, chắc gì Lâm Hạnh có thể bỏ qua cho cô?

Chắc chắn nhất định là không rồi!

Cô lắc đầu, thở hắt ra, quyết định vẫn là đi một bước tính một bước.

Khổng Yên về cùng lúc với Tống Thanh Phong, anh ta nhìn cô hai mắt loe loé.

Nhịn không được bực mình, anh ta có ý gì đây?

Giống như nhìn rõ tâm tư của cô!

Anh ta nghĩ mình là Gia Cát Lượng chắc!

Tức giận bước vào cửa bước nhanh đi đến bên cạnh anh ta, mông uốn éo, nhân lúc anh ta bất ngờ không kịp đề phòng đẩy sang một bên.

Tống Thanh Phong không đoán được hành động của cô, cả người đứng không vững, trực tiếp đập mạnh vào khung cửa.

Đầu đập "thùng” một phát.

Âm thanh vang dội, Khổng Yên nghe được tiếng "thùng" kia, quay đầu lại, chống lại khuôn mặt đen thui của anh ta, biểu tình đắc ý vênh váo nhất thời còn chưa kịp thu lại.

Được rồi, cô lại nhịn không được , lại đắc tội với con quỷ hẹp hòi này.

Ai biết anh ta yếu đuối như thế, nhẹ nhàng chạm có một cái thôi, mà đập đầu vào.

Nhìn thấy anh ta sắc mặt rất không tốt, cô nhanh chóng bỏ chạy.

Lưu lại Tống Thanh Phong đứng tức giận tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play