Khổng Yên biết giữa trưa khẳng định đã chọc Tống Thanh Phong tức giận, anh ta còn là người nghiêm túc như thế, bị cô trêu đùa một trận, trong lòng không biết tức giận đến thế nào đâu.

Vì thế buổi tối sau khi cơm nước xong, cô cũng không dám đả động gì đến anh ta, ngoan ngoãn tự mình tìm chậu bưng nước nóng vào phòng tắm rửa. Không chỉ vậy, tắm xong cô còn lấy cho anh ta một chậu nước nóng đặt trên bàn, khăn mặt cũng săn sóc chuẩn bị sẵn bên cạnh.

Không cần nói cũng biết ý tứ lấy lòng.

Tống Thanh Phong đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, Khổng Yên cũng không biết phải nói gì nữa, đành phải xám xịt lên giường.

Chờ đến lúc Tống Thanh Phong tắm xong, đổ nước chuẩn bị ngủ, thì phát hiện cái người mà bình thường hận không thể cuốn đi hết cả cái chăn thế mà hôm nay lại còn biết lưu lại cho anh ta một nửa.

Rất cuộc cũng chịu bố thí cho cô một ánh mắt.

Khổng Yên nhanh chóng nịnh nọt tươi cười.

Muốn có bao nhiêu chân chó thì có bấy nhiêu.

Tống Thanh Phong lắc đầu thở hắt ra một hơi, nằm thẳng lên giường không nói câu nào, xoay lưng về phía cô.

Khổng Yên thấy thế phồng miệng, uỷ khuất xoay người. Một lúc sau cô thấy hơi lạnh, vốn còn muốn chịu đựng một lúc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn dịch mông lại gần, dán sát lại sau lưng anh ta ngủ.

Cảm nhận được một thân thể mềm mại ấm áp.

Tống Thanh Phong cứng người, cuối cùng cũng mặc kệ cô.

Ngày thứ hai đi làm, buổi sáng lúc Khổng Yên vừa cho heo ăn được một nửa, thì thấy Trương Bội Bội đến đưa cỏ heo.

Cô nghe thấy tiếng, theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa thấy Trương Bội Bội, nhịn không được bước ra, vội cất thùng rồi tới gần kéo tay Trương Bội Bội.

Đi cùng Trương Bội Bội tới là một người phụ nữ trung niên, hai người họ đang cùng nhau kéo một cái xe đẩy tay.

Tới hỗ trợ ôm bó cỏ heo to nhất xuống, cô nhịn không được hỏi Trương Bội Bội: " Hôm nay tại sao lại là cô tới?"

Bình thường người hay đưa cỏ heo là người khác, cô không quen nhưng cũng nhớ mặt người đó.

Trương Bội Bội còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đi cùng đã giải thích:

" Người nhà lão Lý ngày hôm qua bị trẹo chân, cho nên đội trưởng chọn thanh niên tri thức Trương qua đây."

Sau đó nhanh chóng khoát tay: " Vợ Tam Căn cứ đi làm việc đi, để hai người chúng tôi làm là được rồi, đừng chậm trễ việc của cô."

Trương Bội Bội cũng nhanh chóng gật đầu:" Nhanh đi làm nốt việc của cô đi, còn có một chuyến nữa là xong rồi, đợi tý nữa tôi nói với cô chuyện này."

Khổng Yên đem xấp cỏ heo trong tay cất gọn vào, nhìn cô ta một cái, gật đầu nói: "Vậy tôi đi cho heo ăn đây."

Người phụ nữ kia cười nói: " Đi đi. Sao có thể để những con heo bảo bối này bị đói được chứ."

Trương Bội Bội cùng người phụ nữ kia chất xong hết cỏ heo thì đi, cũng không qua bao lâu, chờ cô cho heo ăn xong hai người họ đã quay trở lại.

Lần này không từ chối Khổng Yên hỗ trợ nữa.

Trương Bội Bội vỗ vỗ tay, khách khí cười nói với người phụ nữ kia:

"Thím Điền, thím cứ về trước đi ạ. Cháu ở lại nói chuyện với thanh niên trí thức Khổng một lát, chiều cháu lại đến tìm thím."

Người phụ nữ cười nói:" Không cần, không cần đâu. Cô cứ trực tiếp đi ra ruộng là được."

Sau đó vẫy tay chào Khổng Yên: " Thím đi nhé."

Khổng Yên cười cười đáp: " Vâng, thím đi thong thả ạ."

Chờ đến khi người đi hẳn, Khổng Yên xoay người đi đến cửa.

Lúc cô xoay người thì Trương Bội Bội tỉ mỉ quan sát Khổng Yên nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nhịn không được chậc chậc hai tiếng: " Nhìn cô bây giờ có vẻ dạo này sống tốt nhỉ, mới mấy ngày không gặp trông giống lúc vừa mới xuống nông thôn, trắng trẻo mập mạp."

Khổng Yên nghe vậy cười, mặt mày hớn hở đắc ý ngẩng cao đầu: " Còn không phải sao."

Phải biết là nếu như trước đây, có người nói cô trắng mập, cô chắc chắn sẽ mắng chết người ta. Nhưng bây giờ nghe thế thì không nhịn được thấy vui vẻ.

Không đói bụng, đồ ăn cũng có chất béo , cộng thêm tự mình thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vặt ăn một bữa ngon, càng quan trọng hơn là không cần làm những việc nặng kia, không phải liền tốt ngay à?

Trương Bội Bội kéo tay Khổng Yên lại, lén lút nói: " Để tôi nói cho cô biết. Mấy hôm nay, cô không ở điểm thanh niên trí thức, đã xảy ra không ít chuyện đâu."

Khổng Yên tò mò hỏi:" Có chuyện gì thế?"

Trương Bội Bội nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai, áp đến gần tai cô len lén nói: "Mấy ngày trước, Cao Tuệ Tuệ nhìn thấy Diệp Vân ở trong cánh rừng nhỏ hôn môi với người ta."

Nói xong che miệng cười vẻ mặt rất đáng khinh.

"Thật á?"- Khổng Yên nhịn không được giật mình.

Trương Bội Bội có chút khinh bỉ nói: " Chứ sao nữa. Lúc trước cô ta còn nói cô, bây giờ cũng không nhìn lại mình, thật đúng là vô sỉ."

Khổng Yên cũng bĩu bĩu môi, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy: " Này, cô ta hôn ai đấy?"

Trương Bội Bội thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối lắc đầu:

" Cao Tuệ Tuệ nói không nhìn thấy rõ là ai, nhưng mà chắc chắn không phải là thanh niên trí thức chỗ chúng ta."

Sau đó lại nhịn không được trào phúng:

"Nhớ lúc cô kết hôn, cô ta một câu tốt đẹp cũng không có, còn nói cô gả cho tên nông dân chính là sa đọa, là mệnh tiện, bây giờ cô ta lại đang làm cái gì? Mà còn chưa có kết hôn đâu đã không biết xấu hổ như vậy rồi!"

Không đợi Khổng Yên kịp tức giận, lại nhanh nhảu nói tiếp:" À, cô biết không? Đường Văn Kiệt bị người ta đánh!"

Khổng Yên vừa nghe, nhanh chóng bỏ qua chuyện của Diệp Vân, trong lòng lại bừng bừng tinh thần ăn dưa tám chuyện:" Sao lại thế, mau nói cho tôi biết đi!"

Cô nhớ trong sách hình như không có việc này nha?

Trương Bội Bội vẻ mặt rất khinh thường: " Còn có thể có chuyện gì xảy ra, thông đồng với con gái nhà người ta bị anh trai nhà đó biết, tìm người đánh cho một trận. Cũng đáng thương lắm, mặt mũi bầm dập hết, đến hôm nay còn chưa xuống được giường đâu."

"Lúc vừa mới tới cũng nhân mô cẩu dạng, còn đối xử với cô ân cần nhiệt tình, cô còn nhớ không? Cô không phản ứng lại, anh ta liền đi thông đồng với Chu Tuyết. Mà thật ra Chu Tuyết cũng thích anh ta lắm đấy, nhưng nhìn thấy anh ta trước đây lấy lòng cô, cảm thấy anh ta coi thường mình. Cho nên cũng tức giận không thèm phản ứng lại, thật ra trong lòng thèm muốn chết."

Khổng Yên kinh ngạc còn có việc này ư?

Sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi mới nói, bảo sao không có việc gì Chu Tuyết cứ nhắm vào tôi, hóa ra là như vậy!"

Còn tưởng là cô ta ghen tị với sắc đẹp của cô!

Trương Bội Bội đắc ý nhướn nhướn mi , vẻ mặt "cô không biết à", tiếp tục buôn dưa:

"Nghe nói Đường Văn Kiệt lần này bị đánh là vì có cô nương trong đội mật báo, hôm qua anh bị mắng suốt cả đêm, ,cũng đáng đời! Ai bảo anh ta bình thường thích dụ dỗ mấy tiểu cô nương, nghĩ con gái trong thôn dễ bắt nạt lắm chắc?"

Khổng Yên ban đầu mới nghe còn thấy vui, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy cái người mật báo kia chính là nữ chính.

Trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe..Này, bây giờ là Đường Văn Kiệt tiếp theo không phải là sẽ đến lượt cô chứ?

Dù sao so với diễn biến trong sách, thời điểm cô kết hôn với Tống Thanh Phong còn sớm hơn, biết đâu chuyện này cũng khiến cho nữ chính sẽ đối phó với cô?

Có chút sợ sệt!

Hai người chia tay ở ven đường, Khổng Yên vội vàng bước nhanh chạy về nhà, không ngoài dự đoán cô lại về muộn.

Bất quá mọi người trong nhà cũng đều đã quen, nhất là chị dâu cả Tống, cũng lười tính toán với cái người không biết xấu hổ như cô.

Ăn cơm xong, Khổng Yên lại lắc lư xung quanh Tống Thanh Phong. Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách nào để phá hư chiến tuyến của Lâm Hạnh và Tống Thanh Phong.

Ngay lúc Tống Thanh Phong ngẩng đầu, mặt lộ vẻ lạnh lùng thì Khổng Yên nhìn thấy sách và giấy bút trước mặt anh ta, hai mắt sáng lên, lập tức thử hỏi:

"Hay là tôi dạy anh đọc sách viết chữ, được không?"

Tống Thanh Phong mặt vô biểu tình nhìn cô.

Khổng Yên vỗ vỗ ngực nói: "Để tôi dạy cho, không phải tôi tự khen, tôi biết nhiều lắm đấy. Mỗi ngày anh đều chép sách như thế này hiệu quả cũng không cao. Tôi thấy dù gì hai người chúng ta cũng là vợ chồng, sao có thể lạnh lùng với nhau như thế mãi được. Mẹ mà biết cũng sẽ không vui, anh thấy có đúng không?"

Ngước nhìn anh ta một cái, thấy anh ta tuy rằng không nói lời nào, nhưng vẫn đang còn nhìn cô, cô lập tức nói tiếp:

"Tôi đây mặc dù cũng có chút tật xấu, nhưng có một ưu điểm lớn nhất chính là hay mềm lòng. Nhìn thấy anh cầu học như khát như vậy, tôi thật sự là bị cái tinh thần hiếu học này của anh làm cho cảm động."

Thấy lông mày của anh ta càng lúc càng nhíu chặt, dáng vẻ có hơi mong đợi đã biến mất. Cô lại đổi sang phương hướng tự biên tự diễn:

"Không nói cái khác, tôi dù sao cũng là học sinh cấp ba. Nếu không phải hiện tại không còn kỳ thi đại học, nhất định hiện tại tôi đã là sinh viên. Anh biết sinh viên là cái gì không? Là người rất tài giỏi! Nhớ năm đó tôi lúc nào cũng đứng trong ba vị trí đứng đầu lớp, chân chính chuẩn sinh viên!"

Đánh rắm. Cô năm đó thành tích cũng chỉ ở giữa. Lúc thi đại học vẫn là do cha cô dùng tiền lương cao mời gia sư đến dạy kèm.

"Tôi thông minh, học rộng hiểu cao. Anh có biết cái gì là phương trình x không? Anh có biết hóa học, vật lý không? Tôi còn có thể dạy anh tiếng Anh. Sau này nếu anh có gặp người ngoại quốc, không cần sợ! Can you speak English?"

Vì để khoe khoang còn cố ý nói một câu tiếng Anh cho anh ta nghe.

Tống Thanh Phong nhắm mắt, nửa ngày không có phản ứng gì nhưng tay cầm bút lại dùng lực.

Khổng Yên cảm thấy mình đã chọc trúng tâm sự trong lòng của anh ta.

Nhịn không được buồn cười, cái người này thật không được tự nhiên!

Thật ra là muốn học nhưng lại không muốn mở miệng?

Nhưng anh ta có tiền đồ hơn cô nhiều. Hiếu học như vậy, dù sao mẹ cô năm đó cũng phải ép buộc lắm thì cô mới chịu cố gắng học.

Sau khi thi lên đại học thì lại phế đi.

Cô chạy lại cái rương liễu của mình cầm ra phong thư và bút mực.

Ngồi xuống bên cạnh anh ta lại nhịn không được, lại đứng lên lải nhải :

"Tôi giỏi nhất là dạy người ta học, không phải tôi thổi phòng. Tôi từ bé đã có ước mơ trở thành một người giáo viên nhân dân vô tư phụng hiến, giống như là một ngọn nến, thiêu đốt chính mình để chiếu sáng cho người khác. Dùng kiến thức của mình cùng với tình yêu để đào tạo ra nhân tài cho tổ quốc..."

Nhìn thấy ánh mắt âm u của Tống Thanh Phong nhìn sang, cô ngậm miệng.

Thật là, anh ta không chịu khen cô thì thôi, còn không cho cô tự mình khen một chút?

"Được rồi, được rồi. Trước hết để cho anh nhìn thực lực của tôi một chút."

" Chúng ta đầu tiên làm quen một chút với cách học. Anh nhìn theo khẩu hình của tôi, tôi đọc anh cũng há miệng làm theo nhé."

Khổng Yên viết chữ thứ nhất - chữ "tôi", chỉ chỉ vào mình: "Cái này đọc là wo, thanh điệu thứ ba."

Sợ anh ta không hiểu lại nói cho anh ta về bốn thanh điệu.

Khổng Yên ban đầu vốn chỉ định tạo dựng tốt quan hệ với anh ta một chút, ai biết càng dạy lại càng say, cô cảm giác nếu như mình không đi làm giáo viên quả thật là nhân tài không được trọng dụng. Vừa dạy liền hiểu, vừa nói liền biết, tất nhiên có thể vì Tống Thanh Phong thông minh, nhưng đa số đều là do công lao của cô.

Vì thế dạy đến nghiện!

Trong lúc lơ đãng ra vẻ giống như giáo viên cũ của cô.

Kết thúc hết sức nghiêm túc giơ tay lên, định đẩy đẩy mắt kính, ai biết sờ nửa ngày cũng không thấy mắt kính gì, nhanh chóng làm bộ làm tịch giả vờ vuốt tóc.

Cô lắc đầu thở dài:

"Tôi từ trước tới nay còn chưa dạy qua học sinh nào ngốc như anh. Bất quá, anh cũng đừng có nản lòng, có tôi ở đây, anh chậm chạp nên cần bắt đầu sớm. Cần cù có thể bù thông minh, anh tối nay chép bài này lại thêm một lần, tự tìm hiểu. Cái gì không hiểu có thể hỏi tôi, tôi trưa mai sẽ cho anh làm thử một bài kiểm tra."

Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Nếu không làm bài, thì sẽ ăn gậy, tôi sẽ không nể tình chúng ta quen biết nhau mà khách khí với anh. Nghiêm sư xuất cao đồ, thầy có nghiêm thì trò mới giỏi. Nhớ lại tôi năm đó cũng là như vậy mới học thành tài!"

Tống Thanh Phong yên lặng cầm sách, thế mà còn thật sự gật nhẹ đầu.

Khổng Yên mười phần đắc ý, cảm giác mình sinh ra là để làm giáo viên.

Vì thế đến xế chiều đi nuôi heo, cô còn cố ý mang theo giấy bút. Cô quyết định soạn giáo án để ngày mai dạy học, nhất là môn toán và tiếng Anh, muốn để cho Tống Thanh Phong thấy cô thật sự rất là đáng gờm!

Buổi chiều vẫn là Trương Bội Bội cùng người phụ nữ kia đưa cỏ heo. Chờ cô ta xong việc còn lại giúp đỡ Khổng Yên cùng cho heo ăn.

Ra cửa kéo ống tay áo Khổng Yên: "Cô đi cùng tôi đi đến điểm thanh niên trí thức. Sáng nay tôi quên nói, hôm qua tôi đi một chuyến lên thị trấn gửi thư, nhìn thấy có một gói hàng của cô liền xách mang về. Một gói hàng thật là to, chỉ sợ người trong nhà cô lần này lại gửi không ít đồ qua đây đâu."

Khổng Yên vừa nghe thấy, tâm tình như bay lên, nhanh chóng đẩy cô ta thúc giục:" Vậy còn chờ gì nữa mau đi thôi!"

Trương Bội Bội nhịn không được buồn cười, uốn éo: " Cô gấp cái gì, tôi để ở chỗ tôi mà."

Đi một đoạn đường, nhịn không được nghiêng đầu nhỏ giọng nói:

"Cô nói một chút xem, điều kiện trong nhà cô tốt như vậy, nghĩ thế nào mà lại xuống nông thôn?"

Không ở bên cạnh cha mẹ, lẻ loi một mình đi tới một địa phương xa lạ, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy xót xa.

Bản thân Trương Bội Bội nếu không phải là không vượt qua nổi cuộc sống trong thành, thì cũng đã không xuống đây.

Khổng Yên nghe xong liền muốn khóc. Cô cũng rất rất muốn hỏi nguyên thân, đầu óc sao lại ngu như vậy, không phải chỉ là chị dâu nói mấy câu khó nghe thôi sao, cũng không ít đi miếng thịt nào.

Hiện tại chỉ khổ cho cô.

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Cũng không còn cách nào nữa, tôi chính là người như vậy đấy, tư tưởng giác ngộ quá cao, muốn đem mình trở thành một viên gạch để xây dựng quốc gia, nơi nào cần liền tới nơi đó."

Trương Bội Bội nghe xong ngán ngẩm, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn cô một cái, ở chung với nhau lâu như thế, còn không hiểu cô sao?

Mới xuống thôn có 3 tháng đã chạy đi lấy chồng, còn không phải là do sợ khổ à?

"Được rồi,được rồi, đừng bốc phét nữa, tôi không muốn nghe."

Hai người đi một mạch đến điểm thanh niên trí thức. Khổng Yên đứng bên ngoài nhìn một loạt căn phòng đất nhỏ bé, một thời gian không đến, cũng thấy xa lạ đi nhiều.

Thật lòng lại cảm thấy vẫn là chính mình thức thời!

Vào sân, vừa vặn có một cô gái đang ôm bó củi chuẩn bị đi phòng bếp.

Mặt dài, mắt nhỏ, gò má cao, màu da vàng như nến, thắt hai cái bím tóc, trên người là áo bông màu xanh lam và quần màu đen, đều đánh vài miếng vá, trông phờ phạc bụi bặm.

Vừa nhìn đã nhận ra là Diệp Vân!

Diệp Vân nghiêng đầu, cũng nhìn thấy cô, thần sắc lóe lên, lập tức hướng về cô không khách khí mở miệng nói:

" Ôi tôi còn tưởng là ai tới , đây không phải là thanh niên trí thức Khổng gả vào nhà đại đội trưởng sao? Sao hôm nay còn ghé cái miếu nhỏ này của chúng tôi vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play