Xuyên Thành Vợ Vai Ác Trong Văn Quân Hôn Thập Niên 70

Chương 6 - Thư nhà


5 tháng

trướctiếp

Khổng Yên vội vàng đem nệm che lại, quyết định đến tối đổi chỗ giấu lương thực, quá không an toàn!

Sau đó lại ngồi vào bên cạnh anh, lần này không dám làm yêu làm tướng gì.

Nghĩ dù sao cũng đã đem giấy bút ra, vậy thì viết đi, vì thế bắt đầu nghiêm túc viết thư nhà.

Trước tiên là báo bình an, sau đó đem hoàn cảnh sống gian khổ bên này đặc biệt nói một lần. Cuối cùng tình chân ý thiết nói mình trước đây mình quá không hiểu chuyện. Trải qua cuộc sống sau này mới biết được trước kia hạnh phúc như thế nào, mọi người đã yêu thương con nhiều ra sao! Mà con lại ở dưới sự bảo vệ của mọi người không biết thế đạo nhân gian chua xót khổ cay. Mọi người chính là cha mẹ đáng yêu đáng kính ân cần, là cha mẹ tốt nhất trên đời. Có thể được làm con gái của cha mẹ là phúc phận mà con tu mấy kiếp mới được!

Trách trời, trách đất, nịnh hót không ai trách!

Tiếp đó cô lại phê phán một phen bản thân bất hiếu. Con đi ngàn dặm cha mẹ lo lắng, khiến cho cha mẹ vì con mà quan tâm, con cũng cảm thấy rất áy náy. Lớn bằng từng này cũng chưa nấu được cho cha mẹ một bữa cơm, chưa một lần rửa chân cho cha mẹ. Bất kể như thế nào, con không ở cạnh mọi người, mọi người cũng nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt!

Quan trọng nhất là, mọi người không nên trách chị dâu hai, tất cả đều là lỗi của con. Bất kể con có khổ như thế nào cũng không có gì, chỉ cần mọi người được vui vẻ là lòng con thấy vui. Chỉ cần mỗi lần nghĩ đến nhà mình con liền cảm thấy khổ sở mệt mỏi cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng cả.

Không cần cảm thấy con vất vả, chỉ cần nghĩ là con vì quốc gia xây dựng phấn đấu, chỉ cần nghĩ là vì mọi người đang được trải qua cuộc sống tốt đẹp, con liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Khổ ở thân thể, ngọt ở trong lòng!

Mặc kệ khoảng cách có bao nhiêu xa cách, nhưng tình cảm của con đối với mọi người vĩnh viễn không thay đổi!

Cuối cùng mới đến trọng điểm!

Về sau không cần gửi nhiều tiền và phiếu đến cho con, thanh niên tri thức xuống nông thôn giống con không có ai có cha mẹ được như con, vì con mà tính toán bận tâm. Con biết tâm ý của mọi người là được rồi. Các anh trai, chị dâu sống cũng không dễ dàng. Chớ vì con lại thêm gánh nặng trong nhà, con đều hiểu hết, cũng hy vọng rằng các anh các chị có thể tha thứ cho em trước đây tuỳ hứng. Cuối cùng xin gửi lời hỏi thăm đến tất cả anh trai, chị dâu và em trai.

Câu nào cũng đều là lời hay ý đẹp, câu nào cũng nhắc nhở về cuộc sống vất vả gian khổ của cô.

Nhất là cuối cùng, tuy rằng dặn không gửi tiền nữa, nhưng càng làm cho cha Khổng mẹ Khổng mềm lòng.

Con cái ở bên ngoài sống không tốt, thế mà lúc nào trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bọn họ.

Đột nhiên trở nên hiểu chuyện như thế, có thể thấy được cô đã ăn bao nhiêu khổ!

Sao có thể không gửi, bọn họ ở thành phố hưởng phúc, con gái lại ở bên ngoài chịu tội, lòng có thể yên sao?

Khổng Yên một chút cũng không cảm thấy có cái gì quá đáng, các anh trai chị dâu đều có công việc, ở thành phố tháng ngày trôi qua rất tốt.

Em trai thành tích tốt, mấy năm nữa lại tổ chức lại kỳ thi đại học, vừa vặn đến phiên nó, chờ đến khi nó kết hôn thành gia lập nghiệp còn không biết đến bao giờ?

Cô hiện tại cũng không đòi hỏi nhiều lắm, tiền trong tay cha Khổng mẹ Khổng còn không phải rơi vào tay 2 anh trai 2 chị dâu?

Cuối cùng trong lòng cô còn cảm thấy cha Khổng mẹ Khổng bất công!

Dựa vào cái gì?

Cô cũng họ Khổng.

Về phần thủ đoạn vòi tiền đối với cô bất quá chỉ là trò vặt thôi, nhớ năm đó kịch bản cô xin tiền cha cô so với cái kịch bản này còn sâu sắc hơn bao nhiêu!

Cuối cùng, vì để tăng cường năng lực thuyết phục, cô dùng tay chấm nước miếng, đem vài chữ bôi ra cho nhoè một chút, tạo cảm giác nước mắt rơi xuống nhỏ vào thư.

Tống Thanh Phong bên kia vừa hoàn thành xong nhiệm vụ quy định mỗi ngày, đang chuẩn bị cất sách vở, quét mắt sang vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này, khoé mắt hung hăng nhếch lên.

Tuy rằng anh không biết mục đích của cô là gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt!

----------

Khoai lang ăn hết trong vòng hai ngày, cô cũng không vội đi đòi chị dâu, sợ chị ta nổi giận.

Vì thế trải qua hai ngày chịu thương chịu khó Khổng Yên lại khôi phục nguyên trạng. Buổi sáng sau khi cho heo ăn xong cô cũng không vội trở về ngay, mà đi ra bãi đất trống gần lều đất của trại nuôi heo tập một bài thể dục theo đài, với tinh thần tự nhảy tự khen, vui vui vẻ vẻ. Cảm thấy cũng đến giờ rồi cô mới từ từ về nhà.

Trên đường về gặp mấy xã viên trong thôn.

Khổng Yên đến đây chưa lâu, cũng chưa quen thuộc lắm, bất quá hầu hết thôn dân đều biết cô, đặc biệt nhiệt tình chào hỏi. Không biết là bởi vì cô là con dâu của đại đội trưởng hay là bản thân cô quá nổi tiếng?

Dù sao cô gặp ai cũng đều mỉm cười, dáng vẻ một cô dâu mới hiền lành, tốt tính.

Trò này cô đã diễn xuất rất điêu luyện, nguyên mẫu học tập chính là mẹ cô, ở nhà mẹ cô là sư tử Hà Đông hung dữ, ra đường lập tức thay đổi thành một gương mặt khác, ôn nhu hiền lành biết bao.

Mỗi lần nghe người khác khen cha cô có phúc, cha cô đều là khổ không nói nên lời.

Khổng Yên trong lòng rất đắc ý, đi lên phía trước thì trông thấy hai người.

Lại gần, là một già một trẻ.

Quần áo hai người mặc không coi là quá tốt, đều có miếng vá. Người lớn chắc tầm tuổi với mẹ Tống, cũng cắt tóc ngắn ngang tai, sắc mặt có chút tiêu tụy nóng vội, mặt mày nặng nề suy nghĩ.

Người trẻ nhìn có chút quen mắt, nghĩ nửa ngày cô mới nhớ ra, đây không phải là nữ chính Lâm Hạnh trong truyền thuyết kia sao?

Tuy rằng mới chỉ gặp có một lần, ấn tượng cũng không sâu sắc lắm, nhưng ánh mắt của cô ta có muốn quên cũng không quên được, tăm tối, nhìn người khác rất bất thiện, hoặc nói là nhìn cô rất bất thiện.

Vốn là đang cười cười nói nói vừa trông thấy cô, tươi cười trên mặt cô ta dần dần biến mất, trầm mặc bình tĩnh nhìn cô.

Nhìn đến mất lòng người phát run!

Khổng Yên tất nhiên biết lý do vì sao, đối với cô mà nói đây là xuyên đến trong một quyển sách, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng đoán được là mình chỉ sợ không quay về được nữa. Nhưng có đôi khi cô luôn không tự giác xem bọn họ là nhân vật trong sách, nhịn không được thả lỏng cảnh giác.

Ở trong mắt của nữ chính Lâm Hạnh, thì kiếp trước cô chính là kẻ thù của cô ta. Nếu không phải do Khổng Yên thì cô ta kiếp trước cũng không thê thảm đến thế. Tung hô chuyện xấu của cô ta ra ngoài, hại cho cô ta vứt sạch mặt mũi trong thôn không nói, cha mẹ cô ta lại càng ủy khuất khổ sở, sau này không thể không đi theo Đường Văn Kiệt vào thành phố, rồi lại bị vứt bỏ, không có nhà để về. Cuối cùng sa đọa thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tuy rằng cô ta cũng biết mình cũng có chỗ không đúng, tham lam hư vinh, không biết trân trọng, nhưng người khác cũng có lỗi. Chồng kiếp trước chỉ biết huấn luyện, quanh năm suốt tháng đều ở trong quân doanh, hai người họ hầu như không có giao lưu gì với nhau. Trong nhà thì mẹ chồng, chị dâu, em chồng cũng không dễ sống chung, còn có Đường Văn Kiệt dụ dỗ. Tất cả những điều này dẫn cô ta đi tới bước ngoặt cuộc đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp