Buổi sáng, trời bên ngoài còn chưa sáng rõ.
Người bên cạnh khẽ động, sau đó ngồi dậy, chốc lát vang lên âm thanh mặc quần áo.
Hơi ấm trong chăn cũng tản đi theo hành động đóng, mở chăn của người nọ.
Đợi người xuống giường rồi, Khổng Yên lén lút sờ soạng phía sau lưng, vụng trộm dém lại góc chăn.
Tống Thanh Phong mặc xong quần áo , đứng dưới giường lại trầm mặc nhìn qua bóng người không nhúc nhích trên giường , đi qua đẩy đẩy cô.
"...."
Vẫn không có chút động tĩnh nào.
Lại đẩy tiếp.
"...."
Vẫn là không có động tĩnh.
Tống Thanh Phong mím chặt môi, thần sắc trên mặt không rõ, sau đó trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Đầu tiên là nhẹ nhàng cơ hồ không nghe được tiếng bước chân, tiếp theo sau là tiếng " kẹt kẹt" của cửa gỗ ma sát.
Đóng lại.
Bên trong gian phòng đã hoàn toàn yên tĩnh. Khổng Yên nãy giờ nằm giả chết trên giường lặng lẽ mở mắt ra, duỗi cổ quay đầu lại nhìn, quả nhiên đã không còn ai.
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Tranh thủ thời gian rụt cổ về lại, chôn trong chăn ngủ tiếp.
Cô không dậy nổi đâu, dậy còn phải đi làm việc.
Trên giường vẫn còn hơi nóng âm ấm, quá dễ chịu rồi, hạnh phúc này lúc còn ở tại điểm thanh niên tri thức đến nghĩ còn không dám nghĩ. Vẫn là cô thông minh.
Khổng Yên xuyên không đến đây 3 tháng trước.
Chính xác mà nói là cô xuyên vào một cuốn sách.
Hơn ba tháng trước lúc cô còn ở thời hiện đại, là một nữ sinh viên vừa xinh đẹp còn thời thượng, trong lúc tắm rửa vô tình phát hiện ra một cục hơi cứng trên ngực. Vốn không phải chuyện gì to tát, bác sĩ nói lấy ra là ổn rồi. Nào biết một giây trước còn nằm trên bàn phẫu thuật, giây sau tỉnh lại cô đã trở thành thanh niên tri thức ở đại đội sản xuất số hai, công xã Hồng Kỳ.
Không sai, cùng tên cùng họ với cô.
Cái này còn chưa tính, hết lần này đến lần khác, trước đây cô đọc qua một cuốn niên đại văn trùng sinh, có nữ phụ pháo hôi cũng tên Khổng Yên. Và lại càng không may, cô phát hiện ra chính mình đã xuyên vào cuốn sách nọ, trở thành nữ phụ pháo hôi thê thảm trong đó.
Quyển sách kia đến bây giờ Khổng Yên vẫn còn nhớ rõ, kể về nữ chính tên là Lâm Hạnh, đời trước gả cho một quân nhân lớn hơn cô ta mười mấy tuổi, bởi vì ham hư vinh, không biết quý trọng, thông đồng với một nam thanh niên tri thức trong thôn cuối cùng chết bệnh nơi đầu đường. Sau khi trùng sinh trở về, cô ta quyết tâm sống thật tốt, cũng vì sống lại nên thấy được cơ hội làm ăn buôn bán, phát triển sự nghiệp rực rỡ vô cùng.
Mà trong cuốn sách này, Khổng Yên cả hai đời đều đắc tội Lâm Hạnh.
Ở đời thứ nhất,ngay từ đầu người nam thanh niên tri thức thích chính là Khổng Yên, nhưng Khổng Yên không tiếp nhận. Về sau lại trông thấy nam thanh niên tri thức cùng Lâm Hạnh cấu kết, liền ghen ghét, đem chuyện của bọn họ tung hô ra bên ngoài, làm hại Lâm Hạnh bị cả thôn nhục nhã, sau này nghèo túng cũng không dám về thôn.
Đời thứ hai là hai người là bạn học cùng trường, còn là bạn cùng phòng, Khổng Yên cố ý nhiều lần nhắm vào Lâm Hạnh, huỷ hoại thanh danh cô ta.
Trong sách còn có một nam phụ khá nặng ký, chính là người chồng hai đời của cô, cũng chính là con trai tàn tật của đại đội trưởng.
Đời trước sau khi Khổng Yên thi đại học xong, lên thành phố học rồi bỏ rơi chồng con, tìm đàn ông trên thành phố.
Nam phụ mang theo con vào thành phố tìm Khổng Yên, đúng lúc lại gặp Lâm Hạnh. Thấy Lâm Hạnh đáng thương nên cho cô ta ít tiền, cho nên khi được trùng sinh quay trở về, Lâm Hạnh quyết định dẫn dắt nam phụ cùng đi buôn bán phát tài, cuối cùng còn thành một đại lão.
Mặc dù trùng sinh quay trở lại nhưng Lâm Hạnh vẫn không thể nào ngăn cản Khổng Yên gả cho nam phụ, nhưng cô ta cũng tận lực dẫn dắt để nam phụ chán ghét Khổng Yên. Cuối cùng còn bởi vì Khổng Yên năm lần bảy lượt tìm Lâm Hạnh gây phiền phức nên kiên quyết ly hôn.
Trong sách kết cục của Khổng Yên đời này chính là kết cục của Lâm Hạnh đời trước, theo người ta làm tiểu tam rồi chết thảm.
Mà trong quá trình lập nghiệp, nam phụ thích Lâm Hạnh thông minh tài giỏi, cuối cùng bởi vì yêu mà không có được mà hắc hoá, đầu cơ trục lợi, cuối cùng bước lên con đường trở thành tội phạm.
Đại kết cục quyển sách là nữ chính Lâm Hạnh đại nghĩa diệt thân, để nam chính tìm người bắt được nam phụ, sau đó nữ chính cùng nam chính sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.
Từ sau khi biết mình xuyên sách, Khổng Yên vốn đã định điệu thấp làm người, rời xa nữ chính cùng nam phụ, thế nhưng mà.. Không có cách nào khác, cô thật sự là sống không nổi.
Trong sách ngày thứ hai khi Khổng Yên vừa xuống nông thôn bị cảm nắng, cô cũng chính là vào lúc này xuyên vào.
Mỗi sáng sớm còn chưa tới 5 giờ đã có người tới hô hào kêu đi làm việc, đối với phụ nữ như đàn ông, đối với đàn ông như gia súc, làm suốt một ngày đến khi toàn thân đều là mồ hôi còn không được tắm rửa thường xuyên, chứ nói gì đến chuyện mỗi ngày đều đói bụng.
Thật vất vả sống qua cái mùa hè, nào biết được mùa đông còn thảm hại hơn, phương bắc tháng 11 tuyết đã rơi, mỗi lúc đến tối đều lạnh không ngủ được, tay chân đều nứt da, ngứa ngáy vô cùng còn không dám gãi.
Vừa nghĩ tới năm nay mới là năm 1972, còn tận năm năm nữa mới khôi phục kì thi đại học, cả người cô đều thấy không ổn.
Thế là tìm cách giãy dụa để sống, đồng chí Khổng- từ trước đến nay tự nhận có cốt khí - Yên vì không chịu nổi đói, không chịu nổi lạnh nữa đã chạy đến trước mặt mẹ nam phụ trong sách, cũng chính là đương kim phu nhân của đại đội trưởng để tự tiến cử, muốn làm vợ của con trai bà!
Cho nên mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ.
Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cũng không biết đã qua bao lâu, Khổng Yên mới lần nữa tỉnh lại, thấy bên ngoài cửa sổ giấy đã sáng ngời, lòng khẽ động, cô tranh thủ thời gian ngồi dậy mặc quần áo.
Phía trên mặc áo bông hoa đỏ chót, phối với phía dưới là quần bông màu đen, nhìn cồng kềnh không chịu nổi. Tóc đã bốn ngày không gội, cô tuỳ tiện búi thành một búi.
Bước xuống giường xỏ giày, dụi dụi mắt, bưng chậu đi ra.
Ai có thể nghĩ ba tháng trước cô vẫn là hoa khôi trường đại học, mà hiện tại bây giờ lôi thôi thành cái dạng này.
Khổng Yên khẽ thở dài, sau đó giả bộ vịn eo đi vào phòng bếp.
Phòng bếp ở phía đối diện, ống khói đã bốc lên khói trắng, vào phòng liền thấy ngay một cái bếp lò đất kiểu cũ, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang xào rau, vóc dáng cao cao to to, mặt tròn mắt nhỏ, sau gáy bện một bím tóc lớn, mặc trên người cái áo bông đầy bụi bẩn, đây chính là chị dâu cả của cô hiện tại- Tào thị.
Người ngồi trông lửa phía dưới là một người phụ nữ trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi, mặt gầy , da hơi vàng, đầy vết chân chim, tóc cắt ngắn ngang vai, nhưng tinh thần tràn trề sức sống, đây chính là mẹ chồng cô.
Nhìn thấy Khổng Yên đi tới, mẹ Tống vốn còn đang bất mãn thì thấy cô vịn eo đi vào, mặt còn có vẻ khó chịu,hai mắt bà ta sáng lên, vội vàng đứng dậy.
Bà nhiệt tình bảo: " Con, đứa bé này cũng thật là sao dậy sớm thế? Con cũng không ngủ thêm tí nữa, đi rửa mặt trước đi, chờ một lúc mấy cha con bọn họ trở lại."
Khổng Yên giả bộ ngoan ngoãn khéo léo gật đầu đáp " Con biết rồi, mẹ"
Đã diễn kịch là phải diễn đến cùng, cô ra vẻ uỷ khuất, cúi đầu xuống thì thầm nói : " Con cũng đã nói muốn dậy sớm, nhưng anh Thanh Phong, anh ấy......"
Mẹ Tống nghe xong, cười híp cả mắt lại, vội vỗ vào tay cô, giọng dụ dỗ : " Thanh Phong còn trẻ, vừa kết hôn nên không hiểu chuyện, con cũng thông cảm cho nó. Để sau này mẹ sẽ khuyên nhủ nó, lát nữa mẹ sẽ chưng cho con quả trứng gà còn bồi bổ cơ thể."
Khổng Yên nghe xong mắt sáng lên, mục đích đã đạt được, cô ra vẻ hiểu chuyện nói: "Con cảm ơn mẹ, để con đi rửa mặt."
Cô quay người đi cầm chậu rửa mặt rồi đi nấu nước nóng.
Một bên đang nấu ăn Tào Thị trông thấy thế nhịn không được bĩu môi, cảm thấy cô em dâu mới cưới vào nhà này không thành thật lắm.
Khổng Yên vừa rửa mặt xong thì bên ngoài cổng truyền đến âm thanh, hẳn là cha chồng cùng Tống Thanh Phong đã về.
Quả nhiên, từ trong cửa nhìn ra, thấy hai người đầu đầy mồ hôi bước thẳng về phía phòng khách.
Tống Thanh Phong chính là nam phụ nguyên tác, vóc dáng không thấp, cao hơn một mét tám, nhưng không giống đàn ông phương Bắc cao lớn khoẻ mạnh, mà anh thuộc dạng cao gầy, mặt trắng nõn, bề ngoài có vẻ không làm được việc, mà ở cái thời đại tôn trọng lao động này, tất nhiên ngoại hình của anh ta căn bản không được con gái trong thôn hoan nghênh.
Hơn nữa lúc anh ta lúc còn bé sốt cao đến nỗi tai bị hỏng, điếc rồi thành người câm không nói chuyện được, khiến cho tính cách trở nên trầm mặc, u ám, cho nên dù có là con trai đại đội trưởng cũng không có cô gái nào nguyện ý gả cho anh.
Đây cũng là lí do khi mẹ Tống nghe Khổng Yên nguyện ý gả cho con trai mình, bà cũng mặc kệ mục đích của cô là gì, vui mừng tranh thủ gấp gáp trong vòng ba ngày cưới cô vào nhà, sợ cô đổi ý.
Bữa sáng hôm nay là cải trắng muối cay, củ cải cùng cá hầm đậu hũ.
Cả nhà có chín miệng ăn, anh cả Tống đã đi làm, anh ta làm việc tại trạm radio thị trấn, còn có hai đứa bé cũng đã đi học.
"Ăn cơm đi." Ông cụ ngồi ở đầu bàn mở miệng nói.
Khổng Yên ngồi bên cạnh Tống Thanh Phong, thấy mọi người đều động đũa, cô cũng nhanh tay vươn về phía nồi cá hầm cách thuỷ, vội vội vàng vàng kẹp một miếng to bong bóng cá.
Tống Thanh Phong ngồi cạnh thấy thế, nhìn theo tay đến miệng người ngồi bên cạnh, cuối cùng vẫn là yên lặng cúi đầu ăn cơm trong bát mình.
Khổng Yên không thèm khách khí chút nào, cô là bị đói đến sợ.
Thời đại này lương thực khan hiếm, đến cá cũng hiếm khi được ăn. Con cá này là sau khi thu hoạch lúa xong, đại đội tổ chức cho người đi bắt cá. Lúc ấy, Khổng Yên còn chưa gả đến, bọn họ ở điểm thanh niên tri thức cũng được chia cho mấy con, nhưng đã ăn xong trong vòng mấy ngày.
Mỗi ngày nửa bát lương thực phụ, cuống họng khô rát khó chịu không nói, còn ăn không đủ no, người đói đến xanh xao vàng vọt.
Bọn họ ở nơi này còn khá tốt, nghe nói có nơi có đại đội không có gì để ăn, xã viên còn đi đào rễ cây để gặm, hoặc phải chạy ra ngoài mượn lương thực.
Thời gian này khổ không thể tả!
Khổng Yên đang ăn trong chén còn nhìn trong nồi, sợ mình ăn ít.
Cô muốn khóc, ba tháng trước cô còn muốn giảm béo, bây giờ nghĩ lại đồ ăn trong căng tin ở trường đều là mỹ vị.
Cơm nước xong xuôi, Khổng Yên và chị dâu cả đi vào bếp rửa bát.
Nghỉ ngơi một lúc, cha Tống mang theo người trong nhà đi ra ngoài làm việc, chỉ có Khổng Yên ở nhà.
Hiện tại là tháng Mười Một, ngày mùa kết thúc, nhưng cũng không thiếu việc để làm, nhóm xã viên còn phải đi giúp đội mình hoặc đội khác, công xã khác, huyện khác đi " sửa thuỷ lợi" , đào bùn sông, làm phân bón, hoặc " cải tiến thổ nhưỡng đất đai", trữ phân bón đất.
Ở cái niên đại này, người nông dân ngoại trừ ngày tết, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi vào những ngày mưa to. Đội sản xuất cũng chỉ có lúc mưa to mới không muốn xã viên làm việc.
Nhưng mà cô vừa mới kết hôn, nên có thể tranh thủ trộm nghỉ mấy ngày, cái này là do cô gả tốt, với lại mẹ Tống nói với cô, muốn đổi cho cô một công việc nhẹ nhàng. Khổng Yên nghe xong cảm động muốn khóc.
Sớm biết thế cô đã sớm tự tiến cử bản thân làm vợ của con trai bà, đã bớt ăn khổ bao nhiêu.
Lấy trứng gà trong túi ra, cẩn thận bóc vỏ, ngay cả vỏ trứng có dính tí lòng trắng cô cũng ăn sạch. Sau khi ăn xong cô ngoan ngoãn mang một thùng quần áo đi ra bờ sông.
Nhà bọn họ ở đại đội hai bên này, ngay đầu thôn có một con sông lớn, phụ nữ các nhà bình thường đều giặt quần áo ở đó.
Khổng Yên thất tha thất thểu xách thùng giặt đi tới.
Có mấy người cũng đang giặt quần áo, thấy cô tới trên mặt đều hiện ra vẻ hiếu kì, nháy mắt nhau ra hiệu.
Mắt cô đâu có mù?
Không còn cách nào khác, cô cũng biết, ai bảo cô là nữ thanh niên tri thức đầu tiên gả cho dân bản xứ.
Ở chỗ này cũng xem như một tin tức lớn.
Thanh niên tri thức xuống nông thôn phần lớn đều có chút thanh cao, luôn cảm giác mình là người trong thành, hơn người một bậc.
Người trong thôn cũng biết, mặc dù bình thường gặp mặt cũng chào hỏi nhau nhiệt tình, nhưng cũng không hay lui tới.
Chỉ ngoại trừ cô, mới đến ba tháng mà đã kết hôn, còn là kết hôn với con trai tàn tật nhà đại đội trưởng.
" Vợ Tam Căn đến đấy à?" Có bà cụ cười chào hỏi cô.
Tam Căn chính là nhũ danh của Tống Thanh Phong.