Mẹ Tống nghe thế trong lòng dễ chịu cực kì, cảm thấy vợ lão tứ miệng thật ngọt, nói đến sâu trong tâm khảm bà, còn không phải sao, nhà họ Tống tốt biết bao mới cưới được cô về.

Bà vội vàng lấy khăn che lại, rồi nói: " Được rồi, đây đều là đồ tốt, cất để dành tết ăn."

Nói xong liền đi lại chỗ tủ bát lấy ra cái chén lớn, đem thịt mỡ bỏ vào chuẩn bị đưa đi đông lạnh.

Khổng Yên nuốt nước miếng, rất muốn bây giờ được ăn luôn.

Thịt kho tàu này, bún thịt, sườn xào chua ngọt...

Cái gì cũng muốn ăn!

Sau bữa cơm tối, Khổng Yên rửa sạch bát đũa, từ chỗ chị dâu cả Tống sờ soạng về được 2 củ khoai lang mang về phòng. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, cửa hơi khó mở, cô dùng lực đẩy, nào biết cửa vừa mở, cả phòng tràn ngập hơi nước.

Sau đó cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Đèn dầu không sáng lắm, cộng thêm hơi nước, cả căn phòng mịt mờ ảo ảo.

Nhưng cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng lưng trần chợt loé lướt qua.

Khổng Yên chỉ dám ngắm trộm một cái, sau đó xoay người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm đậu xào trong túi áo ra ăn.

Tống Thanh Phong mặc xong quần áo, lúc đi đổ nước sắc mặt rất không tốt.

Khổng Yên bĩu môi, không phải chỉ nhìn một chút thôi à, còn dám bày ra sắc mặt với cô.

Ai hiếm lạ gì?

Lão xử nam!

Cô nhanh nhẹn bò lên giường, thuận tiện giấu khoai lang dưới nệm, chờ chuẩn bị trưa mai đi về sớm nướng ăn.

Tống Thanh Phong cũng đã quay lại.

Anh ta không lên giường ngay, mà cầm sách ngồi dưới xem.

Chờ tóc gần khô mới thổi tắt đèn đi lên giường.

Đi đến bên cạnh giường, quả nhiên người nào đó lại không tự giác quấn mất nửa cái chăn, anh cố nhịn một hơi nằm xuống.

Khổng Yên không ngủ được, trong đầu còn đang suy nghĩ đến chén canh trứng gà bữa tối, nhà họ Tống mỗi tối đều sẽ nấu một chén canh trứng gà cho hai đứa bé ăn.

Cô thèm ăn đã lâu.

Lại nhịn không được nghĩ đến lúc tối mẹ Tống cầm về có chút xíu thịt, chỉ sợ đến lúc ăn Tết cô cũng không đủ ăn, coi như đến Tết đại đội giết heo chia thịt, thì chắc chắn cũng không nhiều, hơn nữa có khả năng vì giữ thể diện chờ có khách tới mới lấy ra chiêu đãi.

Thế này phải làm sao mới tốt đây?

Đột nhiên linh quang vừa hiện, nhưng Khổng Yên lại nhanh chóng lắc đầu, không nên không nên, cô không thể như vậy được, cô không thể vì thèm ăn đến tiết tháo cũng không cần.

Nhưng cô càng nghĩ càng cảm thấy không có tiết tháo thật ra cũng không sao!

Lại nghĩ một chút nếu cô 5 năm không có thai, chắc hẳn Tống gia cũng không cho cô sắc mặt tốt, chỉ sợ so với lúc chưa gả còn khổ hơn!

Quái lạ, sao lúc trước cô không nghĩ đến chuyện này nhỉ?

Bọn họ chắc chắn sẽ không cảm thấy Tống Thanh Phong có vấn đề gì, sẽ chỉ biết trách cô không thể sinh!

Đừng nói cái niên đại này, đến thời hiện đại chuyện tương tự như thế cũng xảy ra không ít.

Ngược lại... Nếu mà cô mang thai có con, hẳn là đãi ngộ sẽ cao hơn một bậc nhỉ?

Thịt thà không dám nói, nhưng trứng gà chắc chắn có!

Lại nói cô cũng đã kết hôn rồi, đi thêm một bước này có là gì?

Về phần những thứ tình yêu kia, yêu đương cái gì, có thể bằng ăn cơm no bụng được ư?

Con người sống trên đời không phải là để bản thân được thoải mái sao.

Về phần sau này thế nào?

Đương nhiên là mang theo đứa nhỏ cùng vào thành phố trải qua ngày lành, còn về phần Tống Thanh Phong...

Thôi, vẫn là nên nghĩ đến hiện thực bây giờ đi.

Chuyện kia, làm sao mà làm? Thông đồng dụ dỗ anh ta?

Đây quả thật là làm khó cô rồi. Nghĩ chút thôi cô đã thấy hơi ngại ngùng rồi.

Thật ra Tống Thanh Phong trông rất đẹp, lại càng phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của người hiện đại.

Cô cũng không chịu thiệt thòi gì!

Khổng Yên tâm ngứa ngáy, xoay người, muốn cùng anh ta khai thông một chút, con người ta muốn thân cận nhau thì trước hết phải nói chuyện để hiểu nhau, bồi dưỡng tình cảm một tí, chẳng sợ không nói chuyện được thì cũng làm quen đối phương một chút, để anh ta phát hiện cô cũng là người có nội hàm, có vẻ đẹp tâm hồn bên trong, sau này cũng đừng có vừa nhìn thấy cô thì đã đen mặt.

Nào biết người ta vừa nằm thẳng, thấy cô quay người lại, anh ta đã lập tức xoay lưng về phía cô.

Động tác rất là dứt khoát.

Hứ, ghét bỏ rõ ràng không thể nghi ngờ.

Thật là một nam nhân độc ác.

So với tát vào mặt cô còn đau hơn.

Mị lực của cô từ bao giờ không đủ qua bài kiểm tra?

Khổng Yên vẫn không tin, nhịn không được đưa tay chọc chọc sau lưng anh.

Nào biết mới chọc người kia vài cái, anh ta xoay đầu lại, u ám nhìn cô chằm chằm.

Rất giống như hai người có thâm cừu đại hận!

Làm Khổng Yên sợ tới mức tâm can run rẩy, nhanh chóng trở mình giả vờ ngủ, đến động cũng không dám động.

Thôi, vẫn là đừng nên nhổ lông trên đầu lão hổ!

Nam nhân hung hãn như thế, vẫn là lưu lại cho nữ chính hưởng thụ đi!

Độc mồm độc miệng thì làm sao, cũng chẳng có gì, dù sao da mặt cô cũng dày!

Về phần ăn, hay là lần sau lại dỗ dành chân chó đi xin chị dâu?

Sáng ngày thứ hai, Khổng Yên nhanh chóng cho heo ăn xong, trải qua mấy ngày làm việc cô cũng xem như nghiệp vụ thuần thục, không về nhà ngay mà quay đầu đi đến điểm tiêu thụ, đây là do cung tiêu xã mở ở các đại đội, chủ yếu bán mấy thứ nhu yếu phẩm mọi người thường dùng, thuốc lá, rượu, đường, trà..v...v

Điểm tiêu thụ nằm ngay ở giao lộ, một căn phòng rách nát đơn sơ, nhìn đìu hiu lẻ loi gây chú ý, ở cửa quầy có một ông lão lớn tuổi ngồi canh chừng.

"Thanh niên tri thức Khổng đấy à? Lâu lắm rồi mới thấy cô." Ngưu lão đầu vừa nhìn thấy Khổng Yên lập tức nheo mắt cười.

Khổng Yên cười đến xán lạn, chào hỏi: " Ngưu gia gia ngài trí nhớ vẫn tốt như vậy, cháu cũng rất nhớ ngài!"

Ngưu lão đầu cười mặt đầy nếp nhăn, khoát tay một cái nói: " Quên ai cũng không quên được cô nha, việc làm ăn chỗ ta đều nhờ cả vào cô!"

Lời nói này!

Khổng Yên không biết tiếp chiêu thế nào.

"Ha ha, Ngưu gia gia đúng là xem trọng cháu rồi."

Ngưu lão đầu mang vẻ mặt " Cô cũng quá khiêm tốn rồi" nói tiếp: " Thanh niên tri thức Khổng, nghe nói cô kết hôn rồi à, chúc mừng chúc mừng, mau đến xem xem, hôm kia ta mới đi một chuyến lên cung tiêu xã, ở chỗ đó vừa về một loại điểm tâm, ta vừa thấy liền biết chắc chắn hợp khẩu vị cô. Vẫn luôn chờ cô đấy!"

Khổng Yên kinh hỷ!

Đi vào, trái phải có mấy mét vuông, hai kệ hàng, trống rỗng, không có mấy hàng hoá, đồ ăn vặt để ở nơi dễ nhìn nhất, có giấy dầu bao lại, cô đến gần nhìn kỹ, hơi kinh ngạc, đây không phải là bánh đào ư?

Được rồi, thứ này năm đó bà nội cô thích ăn nhất.

Hiện giờ... Cô chỉ sợ cũng mua không nổi!

Sờ sờ tiền và phiếu trong tay, vẫn là quyết tâm: " Ngưu gia gia à, ngài nể tình cháu bao lâu nay chiếu cố cho việc làm ăn của tiệm, bán rẻ chút đi!"

Ngưu lão đầu uống một ngụm nước, bất đắc dĩ lắc đầu nói: " Nha đầu này, cái này sao mà bán rẻ được? Đều có sổ sách ghi lại cả!"

Khổng Yên vẻ mặt đầy hoài nghi : " Ngưu gia gia, cháu còn không biết bản lĩnh của ngài ư? Rẻ chút đi, dù sao tiền trong túi cháu sớm muộn cũng tiêu hết vào cửa tiệm của ngài, đến lúc ế bán không được, không phải càng lỗ à?"

Ngưu lão đầu vừa nghe, cảm thấy cũng có lý, không biết nói thêm gì nữa, nếu là làm mất đi khách hàng lớn này đó mới là vác đá đập chân mình, nhìn ra phía ngoài một chút, không thấy ai, vì thế lén lút nhỏ giọng nói: " Được rồi, được rồi, việc này cô cũng không thể nói ra ngoài, không thì ta cũng không còn mặt mũi làm người, mất công việc không nói, chỉ sợ bị đem đi phê bình."

" Ngưu gia gia, ngài yên tâm, miệng cháu là kín nhất, chờ trong nhà cháu gửi tiền lại đây, chắc chắn cháu sẽ chăm lo cho việc làm ăn của tiệm ngài." Khổng Yên vỗ ngực cam đoan.

Vì thế nên cô còn cố ý mua thêm một túi, với thêm ít đường đỏ.

Sợ có ai nhìn thấy, cô vừa ra cửa liền quấn chặt áo bông, từ phía dưới nhét vào ngực, sau đó khoanh tay ôm ngực đi nhanh về nhà.

Khổng Yên một đường chạy về nhà,cũng chưa thấy ai về, lập tức vui vẻ chạy về phòng, cầm lấy một khối bánh đào bỏ vào miệng, phần còn dư lại cất trong rương liễu của cô.

Cô lại thò tay xuống dưới nệm cầm ra một củ khoai lang, nệm tương đối mỏng, cô sợ bị Tống Thanh Phong nhìn thấy, cố ý đem chỗ cô nằm xáo xào lên loạn thành một đống, dù sao Tống Thanh Phong người này, mỗi ngày chỗ anh ta ngủ đều ngăn nắp chỉnh tề, còn phía bên trong chỗ cô anh ta chưa bao giờ quản.

Cô nhét khoai lang vào trong túi áo, ra cửa trực tiếp chạy vào phòng bếp, sợ không dễ tìm thấy cơ hội để nướng, lo lắng mọi người trở về nên trước tiên đem gạo đổ vào nồi.

Về phần hương vị đồ ăn như thế nào, cô cũng mặc kệ, dù sao chín là được.

Vừa đem khoai lang nhét vào bếp lò, mấy người mẹ Tống đã về trước.

Nhìn thấy Khổng Yên đã nấu cơm, nhịn không được kinh ngạc hỏi: " Hôm nay sao lại về sớm thế?"

Múc một bầu nước từ trong vại đổ ra chậu,lại đổ thêm nước nóng từ ấm đun nước, rửa xong trực tiếp lau tay vào người.

Khổng Yên nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị mở miệng khoác lác.

Chị dâu cả Tống vừa bước vào , dùng nước rửa tay mẹ Tống còn dư lại, cười nói: " Em dâu đây là đau lòng cho mẹ , sau này mẹ cũng có thể thoải mái chút."

Còn không hiểu cô ư?

Chắc chắn là sợ nướng khoai bị bắt gặp nên cố ý về sớm!

Biết ngay là bình thường công việc của cô nhàn hạ mà!

Khổng Yên trong lòng lộp bộp, phát giác ra đây cũng không phải lời nói hay ho gì!

Ý gì đây?

Chẳng lẽ sau này cơm trưa cơm tối đều để cô nấu?

Thật là một chiêu thật độc!

Không phải chỉ hố chị ta có 2 củ khoai lang thôi, còn không biết chị ta bình thường sờ soạng bao nhiêu thứ tốt?

Khổng Yên không dám trực tiếp từ chối, đi lại bếp lò nhét thêm củi, quay đầu vẻ mặt chân thành nói với hai người: " Chị dâu nói lời này, con đương nhiên là đau lòng mẹ rồi. Nói thật, con từ lúc gả vào Tống gia, mẹ đối xử với con không khác gì con gái ruột, so với mẹ ruột con cũng không kém. Có con dâu nhà ai có phúc như con? Con tuy rằng bình thường ăn nói vụng về không biết nói chuyện, làm việc cũng không lưu loát được như chị dâu, nhưng trái tim con cũng chỉ có mẹ, thương mẹ, suy nghĩ cho mẹ, có tài cán chia sẻ bớt mệt nhọc cho mẹ chính là trách nhiệm của người làm con dâu như con!"

Chém gió đến hăng hái, cô nhìn mẹ Tống nói tiếp: " Mẹ, con nói thật, con trước kia cũng không dám nghĩ trên thế giới này còn có người mẹ chồng khéo léo hiểu lòng người lại sáng suốt như mẹ, tính cách vừa trong sáng lại hào phóng, làm người cần cù chính trực, giản dị lại lương thiện, khéo léo đối nhân xử thế với mọi người, Đây không phải là mẹ chồng, mà đây chính là mẹ ruột, là tấm gương sáng cho tất cả mẹ chồng trên đời!"

"Mẹ không biết đâu, ở cạnh nhà con có một chị gái, lớn lên xinh đẹp lại quyết đoán, gả cho con trai của xưởng trưởng. Trước khi kết hôn mẹ chồng nói rất hay, nói sau này nhất định sẽ đối xử với chị ấy như con gái ruột. Nào ai biết sau khi kết hôn giống như thay đổi thành người khác, ở trước mặt con trai cháu trai châm ngòi ly gián, làm cho cả nhà cô lập chị ấy, không khác gì làm nha hoàn cho nhà chồng. Việc gì cũng để chị ấy làm, mới kết hôn có bốn năm, mỗi năm trôi qua càng ngày càng già. Nửa năm trước lúc con gặp lại chị ấy, bất quá mới chỉ 25 tuổi, già như người 30, 40 tuổi!"

Việc này đúng là có thật, nhưng cũng không đến mức khoa trương như cô nói.

" Chị dâu, chị so với em càng có phúc hơn, gả vào Tống gia sớm hơn em tận 10 năm! Được làm con gái mẹ nhiều hơn em 10 năm. Điều này làm em rất ghen tị! Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con và Tam Căn nhà con nhất định chăm chỉ làm việc, sau này phải hiếu thảo chăm sóc cho mẹ."

Bùm bùm nói một tràng, làm mẹ Tống sửng sốt được khen chóng cả mặt.

Bà ta còn không biết bản thân mình tốt đến thế đâu?

Bất quá cái này cũng không chậm trễ bà bị chính mình làm cho cảm động!

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ bằng những lời nói này, bà liền cảm thấy con dâu út là người hiểu chuyện, tri kỷ lại biết ơn.

Mới gả vào nhà chưa được bao lâu, đã nhìn ra được những điểm tốt của bà.

Người con dâu này lấy về quả không sai!

Chà xát khuôn mặt già nua phiếm hồng, bà ôn nhu nhìn cô nói: "Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan! Mẹ lúc trước vừa nhìn thấy con đã cảm thấy con và nhà họ Tống chúng ta có duyên phận, quả nhiên, con thành con dâu mẹ!"

" Mẹ sau này sẽ xem con như con gái ruột mà đối đãi, con cũng đừng ngu ngốc cái gì cũng đều suy nghĩ vì mẹ, nuôi heo cũng mệt mỏi lắm chứ, sau này đừng cứ như vậy, mẹ với chị dâu con đã làm quen việc nhà nông, cũng không thiếu chút này!"

Khổng Yên nhanh chóng lắc đầu, đúng lý hợp tình nói: " Không có chuyện gì đâu mẹ, đây đều là những việc con phải làm, sau này nếu có thể về sớm con sẽ về sớm, mẹ còn bao nhiêu gánh nặng vất vả, chúng con làm con cái không thương mẹ thì thương ai?"

Chị dâu cả Tống ở một bên nhìn hình ảnh mẹ con tình thâm trước mắt, thật là chua đến đau ruột, cũng không biết nha đầu kia ăn cái gì mà lớn lên, da mặt dày đao kiếm cũng không phá nổi, miệng ngọt như lau mật, câu nào câu nấy đều dỗ người.

Sao có thể có người không biết xấu hổ như thế?

Lời buồn nôn như thế cũng nói ra miệng được.

Mấu chốt là mẹ chồng còn tin là thật!

Chị ta đột nhiên muốn khóc, cùng cảnh làm dâu, thật là tức đến no luôn rồi!

Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Khổng Yên trước chạy về phòng ngồi một lát, đợi mọi người đều ngủ trưa rồi, cô mới làm bộ làm tịch đi về phòng bếp, từ trong lò lấy ra khoai lang đã nướng chín.

Củ khoai lang đen thui tách mở, lộ ra bên trong phần thịt màu trắng như phấn, thơm ngào ngạt, gần phần vỏ nướng khét có chút phiếm hồng, cắn một miếng, thơm ngon ngào ngạt.

Ở đây là khoai lang trắng, ăn khá khô, không giống loại trước kia cô ăn là khoai lang đỏ, có chút nước, bất quá loại này ăn cũng rất ngon.

Khoai lang không lớn, cắn vài miếng là ăn xong, sau đó cô đem vỏ ném vào trong lò, còn lấy cời than đẩy đẩy cho tro bếp che lấp.

Rửa tay, cô mỹ mãn trở về phòng.

Tống Thanh Phong vẫn như cũ đang luyện chữ.

Thấy cô trở về nâng mắt nhìn một chút, ánh mắt đảo trên mặt cô một vòng cuối cùng nhìn xuống bên miệng dính tro đen, tay cầm bút hơi ngưng lại cuối cùng vẫn cúi đầu tiếp tục viết.

Khổng Yên cảm thấy không hiểu được ánh mắt của anh ta, cũng không để ý, uốn éo thân mình cũng ngồi xuống bên cạnh anh.

Cũng không ngủ được, dù sao mỗi ngày buổi chiều đều có thời gian cho cô ngủ gật.

Liền nhìn chằm chằm anh ta!

Nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi buổi chiều của anh ta cô liền cảm thấy vui sướng!

Từ trong túi áo, cô lấy ra đậu nành ngày hôm qua còn dư, bỏ vào miệng nhai nhai.

Sau đó còn rất không biết xấu hổ, dựa sát vào, chỉ cần anh viết một chữ, lập tức bày ra vẻ ghét bỏ, sợ ngôn ngữ biểu đạt không ra được cảm giác này, cô còn cố ý khoa trương lắc lắc đầu, thỉnh thoảng còn thở dài một hơi, dùng ánh mắt " Thế nào lại xấu như vậy" để nhìn anh.

Rất biết kéo thù hận!

Tống Thanh Phong thái dương nổi gân xanh, cuối cùng tay đang viết chữ dần dần nắm thành quả đấm.

Khổng Yên thấy thế, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Cẩu tử lại nổi giận rồi!

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình như vậy hơi hèn!

Có chút không phục!

Đôi mắt đảo đảo, đứng dậy chạy đến cái rương của cô cầm giấy viết thư và bút, đây là cô dùng để viết thư nhà.

Bút là bút máy, là năm nguyên thân lên cấp 3 đua đòi với người ta, cha mẹ cũng không còn cách nào khác đành phải mua cho cô, giá hơn 80 đồng cơ!

Ngồi xuống chỗ ban đầu, cô mười phần khoe khoang bỏ lên bàn, vì để cho anh thấy rõ, cố ý đặt tương đối gần, sau đó chậm rãi rót mực nước, nhìn anh một cái, thấy anh vẫn không có phản ứng gì.

Tiểu tử này, trong lòng không biết hâm mộ thế nào đâu!

Đem giấy viết thư vuốt vuốt, cô cầm bút máy bắt đầu viết chữ, vừa lải nhải với anh ta vừa viết: " Ai nha nha, lâu lắm rồi mới viết chữ, lâu không viết, sao chữ lại xấu đi như vậy ta?"

Cô từ nhỏ đã bị mẹ ép đi học phụ đạo, học vẽ tranh, học đàn dương cầm, học khiêu vũ, còn học cả thư pháp, cái khác không nó, tự luyện chữ cũng khá ổn, bởi vì cô phát hiện mỗi lần dự thi chỉ cần viết chữ đẹp chút, chẳng sợ cùng bạn cùng bàn đáp án không khác nhau lắm, điểm của cô lúc nào cũng cao hơn một chút. Cho nên ở phương diện này, cô rất nghiêm túc bỏ thêm chút công phu.

Cô lúc trước học là thư pháp Triệu Mạnh Phủ, nét bút mảnh và tỉ mỉ, nét chữ mạnh mẽ, đơn giản, trang nhã lại cao thượng, xinh đẹp tuyệt trần. Tuy không thành danh, nhưng so với người bình thường thì chữ cô viết cũng đẹp hơn rất nhiều.

Cô mười phần vênh váo đem giấy viết thư thổi thổi, sau đó rướn cổ nhìn anh ta một cái, hận không thể hếch lỗ mũi lên trời.

Tống Thanh Phong tất nhiên biết cô là cố ý chọc giận mình, trong lòng có lửa giận mà không phát ra được, đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi lại giường.

Khổng Yên còn đang nghi hoặc nhìn xem anh ta làm gì?

Liền thấy anh ta vén nệm bên trong lên, đem khoai lang cô giấu trộm lộ hết ra, gồm cả một bó to đậu phộng mấy hôm trước cô vụng trộm cất giấu.

Cô sợ tới mức mãnh liệt đi lại ngăn cản anh.

Thấy anh đen mặt nhìn qua, cô đành phải căng da mặt lấy lòng nói: " Sao lại tức giận đến thế, tôi chỉ đùa với anh chút thôi!"

Mẹ nó, sao anh ta lại phát hiện ra được?

" Tôi không phá nữa, anh nhanh đi luyện chữ đi, thật ra anh viết chữ nhìn cũng rất đẹp, rất có nét riêng!"

Nhìn mặt anh ta, cô trái lương tâm ca ngợi.

Tống Thanh Phong thản nhiên nhìn cô, không muốn cùng người như cô so đo nữa, trực tiếp bước qua cô đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play