Trương Bội Bội nhịn không được bật cười, đúng thật, với cái tính chó điên này của Khổng Yên, người bình thường ai mà bắt nạt nổi cô ấy.
Nhớ lúc trước vừa mới xuống nông thôn tất cả mọi người ai cũng không quen, tuy rằng thấy Diệp Vân quá đáng nhưng bởi vì ngại mặt mũi nên ai cũng nhịn, cũng chỉ có cô là đè người ta xuống đất đánh cho một trận khóc luôn.
"Được rồi cũng không còn sớm nữa ,tôi phải về đây ,lần sau rảnh rỗi lại nói chuyện." Khổng Yến phất phất tay.
Trương Bội Bội cũng cười vẫy tay: "Nhanh về đi, tôi cũng phải về làm việc tiếp đây."
Ở cách đó không xa, một cô gái tay còn đang cầm rổ, đứng sau bức tường nhìn hai người đang trò chuyện dưới tán cây,ánh mắt phức tạp, đồng tử tối đen sâu không thấy đáy.
Thấy bọn họ đã đi, cô ta cũng quay người rời đi, lặng yên không một tiếng động.
Khổng Yên khi về đến nhà thì thấy khói bếp đã bốc lên, xem ra là cô về trễ.
Đi trong sân lượn một vòng, cô không nhìn thấy chậu quần áo giặt.
Thả nhẹ bước chân, vốn định đi về phòng mình, nhưng nghĩ nghĩ vẫn mặt dày lên đi về phía phòng bếp.
Vừa vào thì thấy chị dâu cả Tống đang sinh long đoạt hổ múa môi nấu cơm, bộ dạng hùng dũng, cháu trai cả đang ở dưới canh lửa.
Vợ chồng anh cả Tống có hai đứa con trai, Trụ Tử và Hổ Tử, một đứa chín tuổi và một đứa bảy tuổi, đều đang đi học.
Nhìn thấy Khổng Yên bước vào, Trụ Tử khẽ liếc mẹ mình một cái rồi nhỏ giọng hô :" Thím tư!"
Khổng Yên xem như không có gì xảy ra đi qua: " Trụ Tử đi học về rồi à, để đấy cho thím, đi ra ngoài chơi đi."
Nói xong cô làm bộ làm tịch xoa xoa cánh tay :" Ai nha, hôm nay đúng thật bận chết đi được, em còn đang định về nhà sớm nấu cơm, ai biết, haiz, vẫn là không tính trước được gì, Trụ Tử mau tránh ra, để thím tư làm cho."
Tào thị đang xào rau nghe thấy thế nhịn không được trợn trắng mắt, cho heo ăn thôi mà, thử để chị ta làm xem, có mệt không? Cả sáng làm việc ngoài đồng ruộng rồi vốn còn tưởng về nhà thoải mái nghỉ ngơi, nào biết về nhà còn phải nấu cơm.
Mẹ chồng cũng thật là, cưới ai không cưới lại cưới tổ tông về nhà!
Trụ Tử thấy mẹ mình không nói chuyện, lại nhét một thanh củi vào bếp lò ,vỗ vỗ tay, đứng dậy:" Thím tư, con đi giúp bà nội xách quần áo."
Nói xong vội chạy nhanh như chớp ra khỏi cửa.
Khổng Yên cười một tiếng, chân chó lấy lòng chị dâu cả Tống: "Thằng bé này hiểu chuyện thật đấy, vẫn là chị dâu khéo dạy con."
Tào thị nhìn nhìn cô, nhếch khoé miệng, một bộ ngoài cười nhưng trong không cười.
Khổng Yên cũng ngượng ngùng, không nói chuyện nữa.
Chuyện này đúng là cô đuối lý, cô làm việc nhẹ nhàng nhất nhà, lại trở về muộn nhất, chị ta nhất định là cho rằng cô giở trò lười biếng.
Được rồi, đúng là cô cũng có chút nghĩ thế thật, lúc nãy nói chuyện với Tống Bội Bội trên đường, kỳ thật cô cũng nghĩ giặt quần áo với nấu cơm cũng như nhau.
Đều là không cần làm.
Đổ gạo vào nồi, mẹ Tống cũng trở về.
Khổng Yên nhanh chóng nhét thêm củi, vỗ vỗ tay đi ra ngoài, đi lại bên cạnh mẹ Tống giúp bà phơi quần áo.
Mẹ Tống nhìn nàng, nghi hoặc hỏi:" Hôm nay sao lại về muộn thế, ban đầu mẹ còn tưởng con về nấu cơm xong rồi."
Mẹ Tống còn hỏi trực tiếp hơn chị dâu cả Tống nhiều.
Khổng Yên trong bụng đã sớm vẽ ra lý do, thấy chị dâu cả Tống cũng đang đứng ở cửa phòng bếp giặt dẻ lau, cô nhanh chóng lớn tiếng hơn chút nói: " Con là lần đầu tiên đi làm việc quan trọng thế, được nhiều điểm công, hội trưởng hội phụ nữ nói với con phải cho heo ăn mập lên một chút, đây chính là phúc lợi ăn tết của tất cả mọi người."
" Mẹ không biết đâu, con vừa tới trại nuôi heo thì thấy con nào con nấy đều ốm nhom, gầy dơ xương, thế thì không được rồi, cho nên con cố ý cẩn thận quan sát một phen, còn lấy giấy bút ghi lại, xem một lần heo có thể ăn được bao nhiêu. Vỏ thóc với cám không nói, cỏ heo ngược lại có thể thoả mãn. Còn phải xem tinh thần, trạng thái của heo, con cũng phân tích một chút vì sao lại có con heo gầy, con heo béo, có thể biết đâu giúp đại đội chúng ta nuôi ra heo tốt hơn."
" Việc cũng không phải một chốc một lát là xong được, con buổi chiều còn bận việc nữa đây!"
Mẹ Tống nghe xong, mặt mày trở nên nghiêm túc:" Ai nha, được điểm công cao, mẹ còn tưởng là việc nhẹ nhàng cơ. Thôi được rồi. Con lần sau cũng không cần phải vội về sớm nữa đâu. Sau này ai về trước thì nấu cơm!"
Bà ta cũng không hiểu lắm, còn tưởng nuôi heo cho ăn no là xong, ai nghĩ còn cần đại học vấn.
Quả nhiên cưới cô con dâu này không sai, đúng là người có bản lĩnh!
Khổng Yên vừa nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng, lập tức cắn môi, cúi đầu che giấu, mừng đến tay chân cũng nhanh nhẹn hẳn lên.
Tào thị hất sạch nước trong chậu đi, xoay người trở về phòng bếp, mặt đen như than củi, càng nghĩ càng thấy cô em dâu này chỉ giỏi hù doạ người, còn chưa từng thấy ai lười hơn cô.
Cơm nước xong xuôi, Khổng Yên trở về phòng,
Tống Thanh Phong lại luyện chữ.
Thấy cô đi vào, anh ta nhướn mày.
Khổng Yên mặc kệ, trực tiếp vòng qua anh ta đi lên giường.
Nào biết còn chưa tới gần, anh ta đột nhiên đang ngồi trên ghế đứng bật dậy, sau đó ngăn cô lại.
Khổng Yên kinh ngạc nhìn anh:" Làm gì?"
Tống Thanh Phong mím chặt môi, nhìn cô, một bộ dáng vẻ không cho cô tới gần giường.
Khổng Yên quay đầu nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đột nhiên ngầm hiểu ra, thử thăm dò đi về phía trước một bước.
Tống Thanh Phong nhanh chóng lui về phía sau, mũi khẽ nhúc nhích, sợ cô lại gần, vẫn như cũ không chịu tránh ra.
Cô tiến.
Anh lùi.
Cô lại tiến.
Anh ta lại lùi.
....
Cuối cùng không thể lùi được nữa, anh ta liền chộp lấy gối của cô trên giường , gắt gao chống đỡ, không cho cô tiến thêm một bước.
Quả nhiên, người này chính là ghét bỏ cô nuôi heo thối!
Khổng Yên khó thở, giơ cánh tay lên cho hắn xem:" Đã bao lâu rồi, sớm không có mùi nữa rồi!"
Tống Thanh Phong quay đầu sang, người vẫn là đứng bất động.
Khổng Yên tức giận đến đau tim, người này, thật là vô cùng đáng ghét.
" Vậy anh muốn thế nào? Không cho tôi lên giường ngủ tôi ngủ kiểu gì ? Với lại buổi tối tôi dù sao cũng phải đi ngủ chứ!"
" Được rồi, được rồi, anh cũng đừng quá đáng. Tôi ngủ nhanh thôi, nhường tôi đi ngủ đi, cam đoan không thối đâu. Anh cũng không biết chuồng heo sạch sẽ thế nào đâu. Một chút cũng không bẩn!"
Nói nửa ngày rồi anh ta vẫn không chịu tránh ra.
Người này cứng mềm đều không ăn, thật là có phát hoả cũng không được.
" Anh, anh sao lại cứ không phân rõ phải trái thế này!"
Khổng Yên tức đau cả người, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vẫn là tức nuốt không trôi, dùng sức vỗ bàn, thở phì phò nói:" Được, tôi không ngủ, anh cũng đừng hòng ngủ!"
Tống Thanh Phong đạt được mục đích, quay người lại, cất gối về chỗ cũ, lại sợ mùi thối lây sang gối của mình, còn cố ý để ra xa chút.
Khổng Yên thấy vậy, một hơi tức nghẹn ngang ngực không thở ra được.
CĐMM!
Tống Thanh Phong một lần nữa trở lại chỗ luyện chữ, cầm lấy bút chì, từng nét từng nét, miệt mài luyện chữ trên cuốn vỡ cũ thô ráp đã gần nát.
Biểu tình vô cùng nghiêm túc bất quá.
Khổng Yên nhìn hồi lâu, chờ xem lúc nào anh ta đi ngủ, không nghĩ đến anh ta thật sự là không ngủ.
Luyện chữ cả một buổi trưa.
Không sao, để xem đến tối anh ta có thế nữa hay không, cô còn cả buổi chiều và buổi tối mà.
Để xem ai có bản lĩnh hơn.
Đáng tiếc, Khổng Yên đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của Tống Thanh Phong, anh ta tuy rằng bị điếc và câm nhưng không bị ngốc.
Anh cũng biết không thể ngăn cản cô mãi được, cho nên đến buổi tối cơm nước xong, liền trở về phòng tìm cho cô cái chậu, hơn nữa còn đi phòng bếp xách một thùng đầy nước nóng lại đây, ý bảo cô tắm rửa.
Chị dâu cả Tống đang rửa bát trong bếp thấy thế hâm mộ không thôi, không nghĩ đến chú em chồng Tam Căn bình thường ba gậy đánh không ra nổi một cái rắm, sau khi kết hôn cũng biết đau lòng vợ như thế.
Chua chết cô ta!
Nghĩ đến mình kết hôn nhiều năm như vậy, còn sinh ra hai đứa con trai, cũng chưa từng thấy chồng mình rót cho vợ một chén nước.
Khổng Yên bị anh ta đẩy mạnh vào phòng, nhìn hết tất thảy trước mắt, cạn lời không biết nói gì, thật sự cô đã bị anh ta đánh bại.
Được rồi, tắm thì tắm, dù sao cô cũng đã lâu không tắm.
Thấy anh ta đã đi ra ngoài, cô liền cầm quần áo sạch từ trong rương ra, đổ nước vào chậu, khí nóng bốc lên, nhanh nhẹn tắm sạch mình một phen.
Khỏi phải nói, sau khi tắm xong cảm giác cả người thoải mái hẳn.
Ngày thứ hai, Khổng Yên lại bị Tống Thanh Phong lắc cho tỉnh, cô cũng chết lặng rồi, giận cũng không nổi nữa.
Cơm nước xong, sau đó lại đi trại nuôi heo, lại từng bước một cho heo ăn no rồi về nhà.
Lần này cô không nhàn hạ gì, bất quá vẫn là về nhà kịp lúc, chân trước vừa về, chân sau mẹ Tống và chị dâu cả Tống cũng trở về, mấy người Tống Thanh Phong thì về muộn hơn chút, lát nữa mới về.
Đêm qua cô tắm rửa, nên quần áo thay ra tương đối nhiều, vô cùng tự giác xách thùng giặt lên, nói với mẹ Tống: " Mẹ, hôm nay quần áo nhiều, để con đi giặt."
Mẹ Tống vừa nghe cảm thấy cô con dâu này thật tri kỷ , gật gật đầu cười nói: " Ừ, con đi chậm thôi, đường hơi trơn dễ ngã."
" Dạ." Khổng Yên giòn dã trả lời.
Khổng Yên lần này là đi đường nhỏ, tuy rằng xa hơn một chút nhưng mà không bị lầy lội, không giống đường lớn bị người ta dẫm qua nhiều đến mức không đặt nổi chân.
Lúc đi được nửa đường, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Lúc đầu cũng không xem ra gì, nào biết càng đi về phía trước âm thanh lại càng lớn, hình như là cãi nhau.
Khổng Yên đang lo không biết có nên quay lại hay không, thì gặp một cô gái đang nổi giận đùng đùng đi về phía cô bên này.
Mặt trái xoan, ngũ quan đoan chính, hai bên hai bím tóc, mặc áo bông dày có miếng vá, trong tay cũng đáng xách một cái thùng.
Nhìn thấy Khổng Yên, mặt cô ta lạnh hẳn đi, đôi mắt sâu thẳm âm trầm, dáng vẻ không biết đang suy tính gì.
Khổng Yên lơ đãng nhìn lại, nhịn không được rùng mình một cái.
Cô gái bước nhanh hơn, trực tiếp vượt qua cô, quay đầu lại nhìn trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Nghĩ đến đôi mắt vừa rồi kia, Khổng Yên vẫn là nhịn không được sợ sệt, đây là ai?
Cảm thấy có chút hoảng sợ.
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì đã nhìn thấy một người đàn ông từ phía sau đuổi theo.
Người đàn ông này có diện mạo thanh tú sạch sẽ, mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen dài tuy rằng quần áo không quá phẳng phiu nhưng nhìn qua cũng khá ổn.
Ơ, đây không phải Đường Văn Kiệt sao?
" Khổng Yên?" Đường Văn Kiệt không nghĩ đến sẽ gặp được Khổng Yên ở đây.
Khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần lo lắng, đáy mắt còn bốc lên hoả khí, anh ta rướn rướn cổ nhìn nhìn, hỏi cô:" Em vừa rồi có nhìn thấy một cô gái nông thôn quê mùa đi qua?"
Cô gái nông thôn quê mùa?
Khổng Yên nhịn không được tò mò liếc nhìn anh ta một cái, anh ta theo đuổi cô suốt một đường, trong nguyên tác còn chiếm không ít đất diễn đâu.
Không sai, anh ta chính là gian phu đời trước của nữ chủ Lâm Hạnh.
Sau này thi lên đại học lại vứt bỏ Lâm Hạnh, chính mình trèo lên một đại tiểu thư có quyền có thế.
Sau khi sống lại, Lâm Hạnh tất nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta, kết cục chính là anh ta không thể trở về thành phố, lại cưới một quả phụ, sống đau khổ cả đời.
Người này chính là một kẻ giả nhân giả nghĩa, suốt ngày ra vẻ tao nhã, nói hai ba câu đều không tránh khỏi nhắc đến ở thành phố có bao nhiêu tốt đẹp. Mới đến mấy ngày đã câu dẫn mấy cô gái trong đội sản xuất, ngày nào cũng đi đến điểm thanh niên trí thức làm bộ như vô tình gặp được.
Chẳng sợ gặp cô gái nào xấu xí, anh ta cũng có thể khen đến lưỡi nở hoa. Có bao giờ nghe anh ta nói con gái thế này?
Đường Văn Kiệt cũng tự biết mình nói sai, bất quá cũng lười đổi giọng, cả giận nói:" Cũng không biết ở đâu xuất hiện một người vô duyên vô cớ làm bại hoại thanh danh của anh,nói anh không bằng cầm thú, cặn bã bại hoại. Hiện tại mấy cô gái kia nhìn anh đều ra vẻ tránh không kịp. Càng quá quắt hơn là hôm nay đội trưởng đội sản xuất tìm anh nói chuyện nói anh phải sống cho tử tế, nể mặt anh là thanh niên trí thức, trước nhắc nhở một lần, nếu còn có lần sau thì sẽ không tha. Oan uổng quá đi mất, anh còn không nhận ra cô ta là ai, anh thật vất vả mới tìm được người, còn đang muốn cùng cô ta lý luận, kết quả ai ngờ cô ta càng mắng càng điên, còn nói về sau đừng để anh xuất hiện trước mặt cô ta, anh.. Anh cũng chưa gặp ai như thế, đầu óc có vấn đề đi!"
Ghê tởm hơn là, gần đây anh ta mới quen được con gái nhà hội trưởng hội phụ nữ, thì đã bị cô ta quấy phá.
Anh ta cũng là từ việc Khổng Yên gả chồng truyền cảm hứng, so với việc ở nơi này vật lộn đau khổ không biết chờ đến bao giờ, còn không bằng nghĩ cách để cuộc sống của mình trôi qua tốt hơn một chút.
Hung hăng kéo một nhánh cây, có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Người kia... Cô ta tên là gì?" Khổng Yên có cảm giác quái dị, nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu.
Đường Văn Kiệt cũng không giả vờ, đảo mắt một vòng: "Tên là cái gì Hạnh ấy, tục khí!"
Khổng Yên mi mắt nhảy dựng, không xác định hỏi: " Lâm Hạnh?"
Đường Văn Kiệt cũng không quan trọng, gật gật đầu: " Hình như là thế."
Nhìn trời thấy cũng không còn sớm, cũng biết đuổi không kịp cô ta ,liền trực tiếp nói:" Anh đi trước."
Xoay người liền phất tay bỏ đi.
Bóng lưng cũng mang theo nộ khí.
Khổng Yên hồi tưởng lại một chút vẻ ngoài cô gái vừa rồi.
Đó chính là nữ chính?
Trông cũng không phải đẹp lắm.
Cô nhịn không được muốn cười, nhớ lại trong nguyên tác ngay từ đầu khi nữ chính trọng sinh trở về , liền soi gương khen chính mình xinh đẹp, cái gì mà một nhành hoa trong thôn, làn da xinh đẹp, nam thanh niên tri thức trong đội nhìn cô ta đến ngây người.
Nhưng vừa rồi, theo như cô thấy cũng chỉ là ngũ quan so với những người khác đoan chính một chút, nhưng không tính là đẹp xuất sắc, làn da so với các cô nương khác trong đội có tốt hơn một tí, nhưng cũng không phải tốt lắm. Dù sao ở đây, con gái cũng phải xuống đất làm việc trong nhà cũng không có tiền mua cái gì sữa rửa mặt, dưỡng da.
Haizz, hình như nữ chính là bị tự luyến!
Buổi chiều Khổng Yên trở về nhà khá trễ vì phải quét phân heo dọn chuồng một lượt.
Bình thường cô cho heo ăn xong buổi trưa cũng chưa về ngay mà nghỉ ngơi một chút, đợi trời tối rồi lại cho heo ăn tối muộn mới về nhà.
Giữa quãng thời gian này cô đều dùng để phơi nắng đến ngẩn người.
Đâu giống như hôm nay bận việc cả một buổi chiều, bị mùi thối hun đến muốn hôn mê.
Vừa vặn bây giờ là thời điểm xã viên tan tầm, nhìn thấy ai người ta cũng đều đi đường vòng, chưa từng có một thời khắc nào cô cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Khổng Yên nhanh chóng chạy về nhà, chưa cần cô lên tiếng, Tống Thanh Phong đã tự giác chuẩn bị tốt chậu cùng nước nóng.
Bởi vì anh biết, nếu như mình không làm những việc này, với tính cách đó của cô chắc chắn sẽ không chủ động đi tắm.
Khổng Yên trong lòng cũng rất bất mãn, hôm nay thì thôi không nói, nhưng kể từ khi cô đi làm ở trại nuôi heo, Tống Thanh Phong hôm nào cũng đều thúc giục cô tắm rửa.
Kỳ thật cô cảm thấy ở phương Bắc mấy ngày tắm rửa một lần cũng rất tốt!
Cố tình anh ta lại vô cùng để ý chuyện này!
Nơi nào thối?
Tắm rửa xong, Khổng Yên rất là nhiệt tình đi vào phòng bếp hỗ trợ chị dâu, nào biết vừa vào cửa đã nhìn thấy việc khó xử!
Chỉ thấy chị dâu Tào thị cầm đồ trong tay đang chuẩn bị nhét vào trong túi áo.
Khổng Yên mắt rất tinh, nhận ra đó là đồ ăn.
Hít hít mũi ngửi, có mùi thơm, là mùi đồ xào quen thuộc!
Tào thị thấy có người đến, hoảng sợ, chờ đến khi nhìn thấy là Khổng Yên, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Còn tưởng rằng là mẹ chồng trở về!
Nhưng mà cũng có chút xấu hổ, bình thường chị ta toàn tự quảng cáo rùm beng bản thân là vợ hiền dâu thảo, đối với cô em dâu ít tuổi này đều nhìn không vừa mắt, hiện giờ lại ở trước mặt em dâu ngã ngựa, thật đúng là đem mặt mũi ném đi hết!
Bây giờ giả vờ cũng không được, không giả vờ cũng không được.
Khổng Yên nhịn không được cười lên một tiếng, cũng không khách khí tí nào nói: " Có cái gì ngon thế? Chị dâu cũng chia cho em một ít đi."
Tùy tiện mở miệng là trực tiếp đòi luôn.
Da mặt là thứ cô tuyệt đối không cần!
Tào thị ngượng ngùng cười một tiếng:" Cũng không phải thứ gì ngon, em dâu nếu muốn ăn thì lại đây lấy đi."
Khổng Yên đến gần, chỉ thấy trong nồi là đậu nành xào quen thuộc, bốc một viên bỏ vào miệng, có chút cứng, nhai nhai, bùi bùi ngọt ngọt, mùi vị không tệ.
Vội vàng nắm một nắm, nghĩ nghĩ, dò xét chị dâu một chút, tay còn lại cũng bốc một nắm.
Tào thị nhìn thấy thế thịt cũng đau, đây thật là hạ thủ không lưu tình.
Bất quá chị ta cũng không dám nói cái gì, lấy hết phần còn lại đều nhét vào trong túi tiền của mình.
Cô em dâu này cũng không phải người thành thật, không cần nhắc nhở cô ta cũng sẽ không nói ra.
Quả nhiên, Khổng Yên rất là tri kỷ hiểu chuyện đến gần bên tai chị ta nói :"Chị dâu, việc này em sẽ không nói ra ngoài, chị dâu yên tâm!"
Nói xong còn chớp chớp mi, tỏ vẻ chính mình rất thông minh!
Tào thị trong lòng ngũ vị tạp trần, gắng gượng gật gật đầu.
"Chị dâu, mẹ đâu? Sao không thấy mẹ?"
Khổng Yên ngồi vào trước bếp lò, nói sang chuyện khác.
Tào Thị đổ dầu trong nồi đi: " Mẹ đi nhà chị cả , nghe nói Kiến Quân mang về vài thứ."
Nói xong nhịn không được lòng ngứa ngáy, cũng không biết lần này có đồ gì tốt.
Khổng Yên nhét thêm củi vào lò, nghe vậy gật gật đầu.
Cô cũng nghe nói qua về tình huống cả nhà họ Tống, bốn đứa con, Tống đại ca là con cả, phía dưới còn có chị cả cùng chị hai, Tống Thanh Phong bé nhất.
Chị cả gả tốt, gả sang đội sản xuất cách vách, chồng chị cả đi làm ở đổi vận chuyển. Bởi vì có lần anh ta đi từ huyện trở về trên đường cứu một tài xế kỳ cựu của đội vận chuyển, người kia sau này báo ân đưa chồng chị cả vào đội vận chuyển làm. Mỗi lần anh rể cả ra ngoài vận chuyển hàng hóa đều mang ít đồ trở về.
Cũng tiện nghi cho nhà bọn họ.
Lần trước khi cô kết hôn có gặp được chị cả, rất hòa khí ân cần với mọi người.
Cô em chồng cũng đến, nhưng tính cách không ra gì, keo kiệt tác oai tác quái, đã thế nói chuyện lại còn khó nghe.
Lần đầu gặp mặt đã bắt bẻ cô.
Nhìn là biết không ra gì!
Khổng Yên cũng không quá quan tâm xem mẹ Tống đi đâu, chẳng qua là lấy cớ mở máy nói mà thôi, cô liếm liếm môi lặng lẽ hỏi:" Chị dâu, khoai lang lần trước chị còn không?"
Rất là uyển chuyển, không mở miệng hỏi chị ta lấy từ đâu.
Hẳn là hỏi như thế cũng được xem như để ý đến thể diện của chị dâu ha!
Không khí yên lặng vài giây.
Chị dâu cả Tống cầm cái xẻng trong tay run rẩy.
Sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy?
Muốn đòi đồ người khác, một chút cũng không thèm giả vờ.
Cảm giác bị lưu manh vô lại ăn vạ.
Chị ta hít sâu một hơi, nghiêng người nhìn Khổng Yên đang ngồi phía dưới, cố gắng nói với một giọng nói thật ôn nhu: " Lần trước chị cũng là vận khí tốt, ở dưới ruộng mót được hai củ còn sót, em không thấy cũng đừng đổ oan cho chị."
Khổng Yên vẻ mặt hoài nghi nhìn chị ta, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ:" Đây không phải phong cách của chị."
Chị dâu cả Tống trong lòng nghẹn lại. Thật là, chị ta trêu chọc ai, mà lại gặp phải sát tinh này!
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, chị ta cũng hết đường chối cãi!
Lúc trước chị ta giấu diếm khoai lang dễ dàng lắm ư?
Thật sự là sợ cô rồi, trước mắt cũng không dám đắc tội cô, vạn nhất lát nữa cô cáo trạng với mẹ chồng, chị ta cũng chịu không nổi.
Lòng đau như cắt, chị ta che miệng len lén nói: " Buổi tối em lại đây một chut"
Khổng Yên vừa nghe, hai mắt sáng rực lên, quả nhiên là thế, rất kính nể nhìn Tào thị, lời hay cứ tuôn ra như không cần tiền: " Vẫn là chị dâu lợi hại!"
Chị dâu cả Tống trong lòng hoang mang, hoảng sợ.
Đứng thẳng dậy, không buồn phản ứng lại sát tinh.
Vừa nấu xong cơm thì mẹ Tống cũng về, mang theo một rổ đồ vật, trên mặt vui sướng, vẫy hai người lại, đắc ý nói: " Mau nhìn đi, xem mẹ mang đồ gì tốt về này."
Khổng Yên kích động chạy lại, vén cái giẻ rách che rổ lên xem, bên trong có bột mì và thịt, vẻ mặt giật mình há miệng, cô lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, nhanh chóng đi vỗ mông ngựa cho lãnh đạo: " Chị cả đối xử với chúng ta thật tốt! Vẫn là mẹ nuôi dạy giỏi, con trai, con gái ai cũng đều hiếu thuận, khó trách cuộc sống càng ngày càng tốt! Cũng không biết con tu mấy kiếp mới có phúc được gả vào Tống gia ta!"
Chị dâu cả Tống đang quấy trứng trong nồi, nghe thấy lời cô nói, lập tức nhịn không được muốn ói.
Làm sao cô có thể nói ra được những lời như vậy!