Cửa sổ cách giường không xa, nương theo ánh trăng chiếu vào có thể nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Khổng Yên thuần thục nhanh chóng trở mình.
Tống Thanh Phong nhìn người nọ đã quấn hơn nửa chăn mền, mím chặt môi, nằm dài trên giường, dừng một chút, cũng học bộ dáng của cô xoay người đưa lưng về phía cô.
Kéo chăn một cái.
Một lúc sau Khổng Yên cảm thấy sau lưng hơi hơi lạnh, quay đầu lại nhìn.
Mẹ nó, ở giữa giường khoảng cách trống rỗng thật lớn. Cô mới nói bảo sao lại lạnh như thế.
Cô im lặng nhìn vào bóng lưng nam nhân kia, đồ khốn này bình thường không phải nằm ngang sao? Lại gây sự gì đây?
Chính vào lúc cô đang muốn vịn vào người anh ta, Tống Thanh Phong đột nhiên xoay người, nhìn cô với một ánh mắt rất bất thiện.
Khổng Yên nhíu mày:" Làm gì?"
Làm sao anh ta đột nhiên thái độ thế nhỉ?
Doạ người quá rồi.
Tống Thanh Phong đột nhiên ngồi dậy, đem cái gối vừa rồi anh ta nằm ném cho cô, sau đó đi lấy gối của cô.
Khổng Yên khẽ động, nhanh tay lẹ mắt níu lấy, sống chết không cho:" Anh làm gì thế? Đây là của tôi!"
Tống Thanh Phong trầm mặt, yên lặng xoay người nằm xuống ngủ.
Khổng Yên kéo gối, anh ta vẫn gắt gao giữ lấy, cô tức giận hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.
Đành phải nằm xuống đi ngủ.
Cô nghiêng người nằm xuống, phía sau lưng lại hơi hơi lạnh, cô nằm thẳng ra vẫn không ngủ được, càng nghĩ cô lại càng giận, cuối cùng mặt dày mày dạn xích lại gần sau lưng anh ngủ.
Nam nhân này phát giác được cô đụng vào, lập tức lại dịch người ra ngoài, không cho cô chạm tới.
Khổng Yên không chịu, một hai phải dán tới gần.
Tống Thanh Phong lại dịch ra tiếp.
Khổng Yên lại đuổi tới.
Cứ tới lui qua lại giày vò, Tống Thanh Phong thật sự là không còn chỗ nào để xê xích nữa, còn dịch ra nữa thì rơi xuống giường.
Anh tức giận ngồi hẳn dậy, quay đầu âm trầm trừng mắt nhìn cô.
Khổng Yên buông thõng, mắt chỉ nhìn chăn màn, cũng không nhìn đến anh.
Tống Thanh Phong quay đầu, tức đến ngực tràn đầy lửa giận, đột nhiên vươn tay về phía cô, thô bạo đẩy cô vào trong, đắp chăn mặc kệ cô.
Khổng Yên đợi một lúc lâu, thấy anh ta không còn động tĩnh gì nữa, linh hoạt khoanh tay lại, cũng không muốn dán mặt xông tới, dịch lại gần sau lưng anh ngủ.
Cô mới không để mình chịu thiệt thòi đâu. Đông lạnh ốm rồi ai thương cô?
Hai mắt nhắm lại, phút chốc đã ngủ.
Ngày thứ hai, Khổng Yên là bị Tống Thanh Phong đánh thức.
Tên khốn này chính là không cho cô ngủ nướng!
Bất quá lần này cô cũng không giả vờ ngủ tiếp, thở phì phò xuống giường, một hồi lâu mới lề mà lề mề mặc quần áo vào.
Ăn cơm xong, Khổng Yên đi về phía trại nuôi heo.
Trại nuôi heo cách Tống gia không xa, ở phía sau thôn, chỉ cần đi mấy bước là đến.
Cô còn chưa đến gần đã trông thấy một người phụ nữ trông khá lớn tuổi đứng chờ ở cửa.
Lúc ra cửa chào mẹ Tống, mẹ Tống có nói hội trưởng hội phụ nữ có thể sẽ đến nói với cô chút chuyện, cô cứ ngoan ngoãn lắng nghe, gặp mặt nhớ kỹ gọi một tiếng thím.
Thấy được cô tới, bà ta nhiệt tình cười nói:" Vợ Tam Căn đấy à? Thật xinh đẹp quá!"
Khổng Yên ra vẻ xấu hổ, cúi đầu kêu: " Chào thím ạ!"
Nhắc tới cũng kỳ quái, ngoại hình cô bây giờ thế mà rất giống cô kiếp trước, hầu như là giống nhau như đúc. Trong rương cô mang từ nhà tới có tấm gương, lúc vừa tới đây ngày nào cô cũng soi, nếu không phải biết chuyện gì đang xảy ra cô cũng hoài nghi có phải mình nằm mơ hay không?
Chỉ là người có chút gầy, nhất là qua ba tháng ra đồng làm việc, không chỉ gầy mà còn đen đi.
"Ôi, cháu cùng ta đi vào đây, để thím dặn cháu chút công việc." Hội trưởng hội phụ nữ cười đáp, vừa nói vừa đẩy cửa gỗ đi vào.
Tường đất bao quanh sân cao bằng một người, cô đi theo vào, liền trông thấy một loạt lều cỏ.
Mùi có hơi thối, bên trong không ngừng phát ra tiếng heo kêu hừ hừ.
Hội trưởng hội phụ nữ đi đến một cái lều, nơi đó chất đầy cỏ, các loại vỏ hạt thóc, một cái thùng bẩn, ngoài ra còn có một chum đựng nước, chổi, ki hốt rác các thứ.
Bà chỉ chỉ cái thùng:" Mỗi ngày múc nước trộn với vỏ thóc nấu lên cho heo ăn, mỗi chuồng heo 3 thùng ,sau đó cho thêm nửa bó cỏ. Những cái này mỗi ngày đều có người đưa tới, không cần cháu quan tâm, cháu chỉ cần cho heo ăn no là được."
Sau đó lại chỉ vào chổi và ki hốt rác nói: "Cứ ba ngày dọn dẹp chuồng heo một chút, phân và nước tiểu heo quét ra chất sang một đống để bên này sẽ có người tới dọn lấy, thuận tiện rửa sạch chuồng heo luôn. Bây giờ là mùa đông còn tốt đến thời điểm mùa hè còn phải hun lá ngải cứu, muỗi nhiều heo dễ sinh bệnh."
"Cháu ngày thường cũng để ý một tí, nếu là heo bị bệnh không ăn gì cả thì nhanh đi báo cáo, đây đều là tài sản của đại đội. Đến tết nhà ai cũng mong có thể chia thêm nhiều thịt heo chút. Cho ăn tốt, mỗi ngày được 8 công điểm, để ý vào nhé!"
Khổng Yên kìm nén bực bội, không dám thở, công việc này mặc dù không nặng nhưng thực sự là... cô cảm giác mình biến thành bác gái quét dọn nhà vệ sinh trong trường học, so với bác gái ấy còn thảm hơn, chí ít nhà vệ sinh trong trường cô đều là gạch men sứ, còn xịt hương thơm các thứ.
Nào có như ở đây, thật thối!
Bất quá cô vẫn là rất có ánh mắt nói: "Cháu biết ạ ,cháu nhất định sẽ để ý, cháu còn mang cả vở đến, sẽ chuẩn bị có gì ghi lại hết!"
Cho dù nói thế nào so với các việc nhà nông khác, đây cũng là công việc nhẹ nhõm hiếm có.
Hội trưởng hội phụ nữ nghe xong rất hài lòng ,gật đầu:" Được, cháu nha đầu này nhìn thành thật, thím tin tưởng cháu."
Thành thật?
Lần đầu tiên trên đời có người nói cô thành thật.
Khổng Yên nghe xong mỉm cười, sau đó rất đồng ý gật đầu.
Đúng, cô chính là người như vậy ! Đáng tin cậy!
Hội trưởng hội phụ nữ vừa đi, Khổng Yên liền bóp mũi đi cho heo ăn.
Khá lắm, cuộc sống cũng không dễ dàng!
Mỗi cái chuồng heo có năm đầu heo, cho chúng ăn chậm chúng còn nhảy dựng lên đoạt,dọa cho Khổng Yên suýt chút nữa ném thùng.
Tất cả có 16 cái chuồng heo, 80 đầu heo, nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng cô biết đại đội có tất cả 12 đội sản xuất, cộng lại có hơn một ngàn một trăm người.
Mỗi người một phần, ít đến thương cảm. Trong này, còn phải nộp lên cho quốc gia.
Khổng Yên bận rộn hơn nửa buổi sáng mới cho ăn xong, thở hồng hộc, cô nâng cánh tay lên ngửi ngửi, có chút ghét bỏ quay đầu, cảm giác trên người mình đều có mùi thối.
Dùng nước còn lại trong vạc đi rửa tay ,nhìn thoáng qua, cảm thấy không sai biệt lắm cô vui vẻ quay người về nhà. Không nghĩ tới trên đường về thế mà đụng phải Trương Bội Bội.
Trương Bội Bội cũng là thanh niên tri thức xuống thôn, hai người cùng đến từ một tỉnh, cùng ngồi một cỗ xe lửa đến.
Khác với Khổng Yên, nhà Trương Bội Bội khá nghèo, trên có một người anh trai, dưới còn bốn em trai em gái, công việc của cha mẹ Trương Bội Bội cũng không tốt, thật sự là nuôi không nổi cả nhà. Lại nghe trên báo chí nói ở nông thôn hằng năm đều có thu hoạch cao sản, cảm thấy nhất định có thể ăn no, cô nàng này vừa tốt nghiệp không cần nghĩ ngợi đã xuống nông thôn.
Tính cách Trương Bội Bội khá tuỳ tiện, là ngươi chơi được nhất ở điểm thanh niên tri thức.
Trương Bội Bội nhận ra Khổng Yên, thấy xung quanh không có ai , kéo cô lại dưới tán cây, lo lắng hỏi:" Thế nào, sau khi kết hôn không ai bắt nạt cô chứ?"
Khổng Yên lòng đầy ấm áp, thấy người bạn này quan tâm, lắc đầu:" Khá tốt, chí ít ăn đủ no, ngủ đủ ấm."
Trương Bội Bội nghe xong, có chút hâm mộ, cũng đúng, ở nhà đại đội trưởng hẳn là so với lúc các cô ở điểm thanh niên tri thức tốt hơn nhiều.
Bất quá vẫn thấy đáng tiếc, xinh đẹp lại có gia cảnh tốt như Khổng Yên làm sao cam tâm tình nguyện gả cho một người nông thôn tàn tật câm điếc?
Cố gắng chịu đựng, biết đâu qua một thời gian nữa có thể trở về thành phố.
Dù sao cô ta cũng hối hận rồi, cho dù ở thành phố khổ cũng không vất vả như ở đây làm việc.
Tuy nhiên lời đến khoé miệng, Trương Bội Bội vẫn an ủi Khổng Yên:" Cô cảm thấy tốt là được, cũng đừng để ý người khác nói gì, cuộc sống là của mình, cô thấy vui vẻ là được rồi."
Khổng Yên nghe xong, lông mày nhíu lại:" Làm sao vậy, tiện nhân Diệp Vân kia lại ở sau lưng nói tôi cái gì rồi?"
Trương Bội Bội khoé miệng cong lên, tức giận nói:" Còn không phải cô ta nói cô cam tâm đắm mình truỵ lạc, đến cả kẻ câm điếc cô cũng để mắt, cũng chỉ có hắn mới xứng với cô, còn nói.. Còn nói cô về sau nhất định sẽ không chịu an phận."
" Tôi nói mấy câu này vẫn còn nhẹ, là tôi nghe trộm được, còn không biết cô ta với Chu Tuyết còn nói gì ghê gớm về cô nữa, thật sự làm người ta thấy buồn nôn, hai người bọn họ xấu xa đức hạnh như nhau, có thể nói cái gì tốt đẹp, cũng không sợ gặp báo ứng!"
Khổng Yên nghe xong tức giận đến đau tim, trừng mắt:" Tôi gả cho ai liên quan gì đến cô ta,ai mượn cô ta vung tay múa chân, cô ta nghĩ mình là ai ? Có bản lĩnh như thế tôi ngược lại muốn xem xem sau này cô ta gả cho người giỏi giang thế nào? Đồ không biết xấu hổ, ăn của tôi, trộm của tôi, nếu không phải tôi tốt bụng không nói ra, xem cô ta sống thế nào được?"
Trương Bội Bội vội vàng vỗ lưng cô:" Đừng tức giận, đừng tức giận ,cô không phải không biết cô ta là hạng người gì? Gả đi rồi cũng tốt, ở chung cùng với hai người bọn họ một chỗ, cô cũng không biết hai người họ đáng ghét thế nào đâu. Chu Tuyết còn tưởng mình là đại tiểu thư , coi chúng tôi như nha hoàn, tôi mới không nghe theo cô ta, dựa vào cái gì, nói đến thành phần thì cô ta thấp nhất, dựa vào đâu mà cô ta dám diễu võ giương oai chỗ này?"
" Diệp Vân còn rất đắc ý, sau khi cô đi rồi không có đồ ăn, cô ta liền bám sau đít Chu Tuyết cam tâm tình nguyện làm nha hoàn."
Khổng Yên liếc mắt :" Tôi không tức giận, tôi không thèm để ý cô ta đâu. Chính cô đấy, đối xử tốt với bản thân vào, cứng cỏi lên một chút, nếu bắt nạt cô, cô cứ nháo lớn lên, xem ai sợ ai. Cô ta chính là cái loại lấn yếu sợ mạnh."
Sau đó lại nói:" Tôi mặc dù không còn ở tại điểm thanh niên tri thức, nhưng cô vẫn là bạn tốt nhất của tôi, nếu như gặp phiền phức gì thì cứ nói với tôi, nếu giúp được nhất định tôi sẽ giúp, còn nếu như không giúp được tôi cũng sẽ tính kế cho cô!"
Trương Bội Bội nghe vậy, mặt đầy cảm động, gật gật đầu:" Tôi nhớ rồi, cô cũng phải chăm sóc bản thân mình, tôi nghe nói khó nhất là quan hệ mẹ chồng, nàng dâu, chị em dâu ở chung, nhất là phụ nữ ở nông thôn còn không thèm nói đạo lý, cô cũng đừng buồn bực không lên tiếng mà ăn thiệt thòi. Dù sao cũng là thanh niên tri thức, cô có việc gì cũng đến tìm chúng tôi, Giang Hoa cũng rất có bản lĩnh, vẫn có thể chống lưng được cho cho cô."
Giang Hoa là thanh niên tri thức cũ, làm người nghĩa khí lại hiểu lí lẽ, tất cả mọi người đều nguyện ý nghe anh ta, được xem như lão đại của nhóm thanh niên tri thức.
Khổng Yên ưỡn ngực, rất tự tin nói: " Yên tâm đi, ai ăn thiệt thòi chứ tôi thì không đâu."