Khổng Yên ra vẻ ngượng ngùng mỉm cười, cô không dám đáp lời, mấy bà già này một người so với một người mồm miệng đều rất lợi hại, chỉ cần cô đáp một câu, bọn họ có thể nghĩ ra một kịch bản cung đấu nhà Thanh.

Sau đó, cả đại đội đều sẽ biết.

Tìm một tảng đá lớn ở xa, nước có chút ấm, cũng không đến mức đông lạnh tay, nhưng quần áo của 9 người cũng khá khó giặt đây.

Trước tiên, lấy quần áo của mình ra nghiêm túc giặt một lần, quần áo của những người khác thì tuỳ tiện lừa gạt đập chuỳ hai lần coi như xong việc.

Khổng Yên sau khi quay trở về phơi quần áo xong, cô về phòng lấy kem con sò ra tỉ mỉ bôi lên tay, xong xuôi đi lại giường để sưởi ấm.

Kem con sò này là lúc kết hôn, mẹ Tống mua cho cô.

Kỳ thật, gia cảnh nhà cô cũng không quá kém, trong nguyên tác không nhắc tới, nhưng cô sau khi xuyên qua có chút ký ức.

Cha mẹ " Khổng Yên " đều là công nhân lâu năm, đãi ngộ cũng không tệ. Trên cô còn có hai anh trai, đều làm việc trong xưởng, dưới cô là một em trai còn đang đi học. Bởi vì là cô con gái duy nhất trong nhà, dáng dấp lại còn xinh đẹp vô cùng, nên từ bé cô đã được nâng niu trong lòng bàn tay.

Sau khi tốt nghiệp, đối tượng của cô lén lút qua lại với con gái phó xưởng trưởng, cô thất tình đổi qua hết mấy công việc đều không hài lòng, còn bị chị dâu hai kích thích, cô nóng đầu lên xuống nông thôn.

Ban đầu rời nhà đi, cô mang theo không ít tiền và phiếu, đáng tiếc quãng thời gian này quá khổ, mà cô cũng không phải một người tính toán chi li, thiếu cái gì mua cái đó. Trước kia lúc lên đại học cô đều tiêu hết tiền thì xin cha cô, cho nên chưa hết một tháng tiền đã tiêu hết 7,8 phần.

Lúc kết hôn, tất cả đều là Tống gia ra tiền.

Khổng Yên cũng đã viết thư cho nhà họ Khổng, nhưng chỉ sợ thư chắc còn chưa tới nơi.

Chờ tay ấm áp xong, cô mới thu vén bớt đồ đạc trong nhà.

Cô không phải người chịu khó, nhưng ai bảo đứng dưới mái hiên nhà người khác phải cúi đầu!

Có nói bao nhiêu thì cũng chỉ toàn là nước mắt!

Cả nhà không có đồng hồ, nên không biết hiện tại là mấy giờ, cảm thấy không còn sớm nữa cô liền đi tới phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Vừa cho đồ ăn vào nồi chuẩn bị nấu thì mẹ Tống và chị dâu cả Tống về tới trước cửa.

"Nấu cơm chưa?" Mẹ Tống vừa bước chân vào cửa thì sốt sắng hỏi.

Khổng Yên vội vàng trả lời bà : " Nấu xong rồi, xong rồi."

Chị dâu cả Tống đi tới, móc ra từ trong túi hai củ khoai lang dài đưa cho Khổng Yên, cười nói : " Vùi vào trong bếp giúp chị, hai đứa bé thèm ăn."

Khổng Yên nhìn thoáng qua, gật gật đầu: " Được."

Khổng Yên đưa tay nhận lấy, vô thức nuốt nước bọt một cái , nhớ tới khoai lang nướng trước đây cô từng mua ở trước cổng trường, ăn vừa thơm vừa ngon.

Chị dâu cả Tống múc nước nóng rửa mặt, rửa tay.

Nói chuyện phiếm với cô: " Buổi sáng chị nghe người ta nói mấy thanh niên tri thức tới cùng đợt với em hình như lại cãi nhau, cũng không biết có phải thật không ?"

Khổng Yên nghe xong nhịn không được bĩu môi, không cần đoán cô cũng biết là ai, chắc chắn lại là Diệp Vân kia tác oai tác quái, lúc trước cô ta tay chân không sạch sẽ, thường xuyên ăn vụng đồ ăn của cô, thừa dịp cô không ở nhà lục lọi rương đồ của cô, còn luôn luôn nói xấu sau lưng cô.

" Thanh niên tri thức bọn em cũng không phải đều tới từ một nơi, ở chung có va chạm cũng là bình thường, với lại ở đâu cũng có người này người kia."

Chị dâu cả Tống gật đầu : " Đúng, là đạo lý này"

" Đúng rồi, em..."

Mẹ Tống ở bên ngoài đột nhiên hô lên " Vợ lão tứ đâu, nhanh dọn cơm đi, mọi người đều trở về rồi!"

"Vâng, đến đây" Khổng Yên vội vàng lên tiếng, lộc cộc đứng dậy, chạy đến bên cạnh bếp lò xốc nắp nồi lên , quay đầu hỏi chị dâu cả Tống " Chị dâu, chị muốn nói cái gì?"

Chị dâu cả Tống lắc đầu, thật ra chị ta muốn hỏi xem cô có cách nào kiếm vải không, nghe mẹ chồng nói nhà cô có người làm việc ở xưởng dệt may, liền nổi lên tâm tư, mùa đông đến chị ta muốn làm cho con mình thêm bộ quần áo mới.

" Không có việc gì đâu, để sau này hẵng nói. Cũng không phải chuyện gì quan trọng, ăn cơm trước đi."

Hai người bưng đồ ăn mang ra ngoài.

Tay nghề nấu nướng của Khổng Yên, nhiều nhất chỉ là đảo đồ ăn chín, cô là người phương nam, khẩu vị khá nhạt, dù là cho nhiều gia vị thêm chút, thì đối với người nhà họ Tống vẫn là không có mùi vị gì. Bất quá cũng chẳng có ai thèm bắt bẻ gì, thời buổi này có thể ăn no đã là rất may mắn rồi,nào ai còn quản khẩu vị mặn với nhạt gì.

Khổng Yên rửa sạch bát xong liền quay về phòng ngủ trưa.

Tống Thanh Phong cũng về phòng.

Hai người bọn họ giống như hai người xa lạ, không ai nhìn ai.

Khổng Yên cởi bớt quần áo ngoài ra rồi leo lên giường nằm.

Mà Tống Thanh Phong thì cầm giấy bút đang luyện viết chữ, đây là điều cô hai ngày nay lén lút phát hiện ra.

Chữ quá xấu!

Tống Thanh Phong hình như cũng không ưa gì cô, đại khái chắc là cảm thấy mục đích cô gả cho anh đã quá rõ ràng, chính là vì muốn ở trong nhà anh sống thoải mái.

Khổng Yên cũng ước gì anh ta phớt lờ cô, hai người cứ duy trì trạng thái này là tốt nhất, không ai để ý tới ai, 5 năm sau bái bai.

Anh ta thích làm nam phụ thì cứ làm nam phụ đi, ai mà thèm?

Khổng Yên đã tính tốt cả rồi, đợi tới 5 năm sau thi đại học, tốt xấu gì năm đó cô cũng là người đã từng thân kinh bách chiến qua thi đỗ đại học, tới lúc đó nhờ người thân trong nhà gửi sách đến cho cô, làm sao cũng phải rời khỏi nơi này, sau đó tránh xa những nhân vật trong sách này.

Dù sao cô cũng không muốn làm pháo hôi đỡ đạn.

Đang ngủ được nửa giấc, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào.

Khổng Yên nhíu mày, xoay người ngủ tiếp.

Trong sân, Tống Nhị Ny giã một chút củ cải trắng cay và đậu hũ, phàn nàn nói: " Sao ít thế này? Không phải mới kết hôn làm tiệc rượu sao, làm sao mà một chút đồ ăn thừa cũng không có?"

Mẹ Tống tức giận đập cô ta " Con lấy ít thôi, tưởng nhà không người à? 9 người không cần ăn cơm?"

"Lấy chồng rồi còn chạy về nhà mẹ đẻ,con có thấy mất mặt không?"

Tống Nhị Ny cứng đầu cứng cổ đáp : " Có gì mà mất mặt, không phải chỉ là lấy chồng thôi à? Lấy chồng rồi thì không phải họ Tống?"

" Lại nói tiếp, con lúc đầu đã nói với mẹ chồng con rất nhiều lời tốt cho lão tứ, mới làm cho mẹ chồng đồng ý gả cô em chồng tới, hết lần này tới lần khác các người lại tìm cái gì mà thanh niên tri thức, mẹ chồng con mấy hôm nay đều đang lên mặt với con đấy."

"Thanh niên tri thức có gì tốt mà cưới? Mũi hếch lên tận trời, cũng không biết các người nghĩ thế nào!"

Mẹ Tống cười lạnh : " Mẹ cũng không đồng ý hỏi cưới cô em chồng nhà con đâu. Em chồng con tính cách y hệt mẹ chồng con, cùng một loại đức hạnh chanh chua, cay nghiệt đừng có đến gieo hoạ cho cả nhà chúng ta."

Tống Nhị Ny nghe thế trừng mắt lên :" Mẹ, mẹ nói như vậy mà nghe được à?"

Mẹ Tống cũng không thèm chiều theo ý cô ta, vỗ một tay cô ta, không cho lấy thêm. " Mẹ nói sai à? Mẹ nói chính là sự thật, cũng chỉ có con thấy một nhà bọn họ tốt, cứ chờ mà xem, về sau con cứ chờ mà khóc đi."

Tống Nhị Ny tức giận rồi, bê rổ lên, cứng cổ nói : " Chờ xem thì chờ xem, nhà họ Lưu rất tốt."

Sau đó cô ta hất bím tóc quay người đi, trên đường còn thuận tay lấy cá ướp muối đang phơi trên đầu tường.

Mẹ Tống tức đến ngã ngửa, nói với chị dâu cả vừa từ phòng bếp đi ra : " Có con gái nhà ai giống như nó, suốt ngày về nhà ngoại vòi vĩnh làm tiền. Lúc trước mẹ khuyên nó lấy tiểu tử nhà họ Ngô kia, nó lại không thèm nghe, nhất quyết coi trọng tên xảo quyệt nhà họ Lưu."

"Sau này chắc chắn phải ăn khổ thôi!"

Chị dâu cả Tống liếc nhìn cô em chồng, thấy cô ta đang lén lén lút lút thập thò ngoài cửa sổ phòng lão tứ, nhìn trộm vào trong phòng.

Trong lòng coi thường, nhưng bề ngoài cô ta vẫn cười nói: " Mỗi người mỗi phúc phận, nói không chừng cô em chồng lại có mắt nhìn người cũng nên."

Cô ta cũng không dám nói không tốt, mẹ chồng nói con gái ruột thì không sao, cô ta mà nói nhất định sẽ sinh chuyện.

Muốn cô ta nói,thì không phải người một nhà không vào cùng một cửa, nhà họ Lưu kia láu cá có thể nắm được em chồng, nói ngọt vài câu là dỗ dành cô em chồng đến choáng váng đầu óc. Chứ nếu mà gả cho nhà họ Ngô, chỉ sợ quậy cho cả nhà đó gà chó không yên.

Lại nói cô em chồng này cũng không phải người tốt lành gì, vì để sống tốt hơn ở nhà chồng mà giới thiệu em trai ruột cho con gái út nhà họ Lưu. Cô con gái nhà họ Lưu kia cũng không phải người hiền lành gì, được chân truyền từ mẹ cô ta tính tình chanh chua, còn hay khua môi múa mép, bụng toàn ý xấu, đến nhà ai là gây hoạ cho nhà đó.

Vừa nghĩ như thế, chị dâu cả Tống đột nhiên cảm thấy vợ lão tứ hiện tại cũng khá tốt, ngoài trừ thích ăn ngon lười làm, nhưng đây cũng không phải thói xấu gì quá đáng.

Mẹ Tống quét mắt đến Tống Nhị Ny thấy cô ta đang lén lén lén lút lút như tặc, tức giận mắng to :"Con đang làm cái gì đấy, còn chưa cút về nhà họ Lưu của con đi."

Tống Nhị Ny giật nảy mình, có chút chột dạ, bê rổ xám xịt chạy đi.

Khổng Yên ngủ đến chiều dậy vẫn chưa hồi thần, sờ lên gối đầu cô nằm, ướt.

Vội vàng lau miệng.

Cô vừa rồi mơ thấy mình đang ăn rất nhiều khoai lang nướng, đỏ rực, còn nóng hổi, lại vừa ngọt vừa thơm, ăn quá ngon!

Càng nghĩ càng đói, càng nghĩ càng thèm.

Nước bọt cũng chảy khô rồi.

Khổng Yên nghĩ nghĩ, trực tiếp vượt qua Tống Thanh Phong còn đang ngủ say, bước xuống giường mang giày rồi lén lút đi đến phòng bếp.

Hy vọng chị dâu còn chưa lấy khoai lang về.

Lý do cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ nói lửa to quá thiêu sạch khoai rồi.

Dùng cặp gắp than đảo nửa ngày cô vẫn không tìm được gì, cô nhịn không được thở dài thấy hơi nhụt chí, không biết chị dâu lấy khoai đi từ bao giờ.

Về đến phòng mình thấy Tống Thanh Phong đã tỉnh lại, anh ta đang ngẩn người mở to mắt nhìn nóc nhà.

Khổng Yên hất giày, cởi áo khoác, lại bò lên giường nằm.

Tống Thanh Phong lặng lẽ nhìn cô một cái.

Khổng Yên giống như cảm giác được, nghiêng đầu, vừa lúc đối mặt nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt anh ta vẫn thản nhiên, không một tia e dè.

Mặc dù anh ta không nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra được hai chữ " Ghét bỏ".

Vì sao anh ta lại ghét bỏ cô ư?

Lười?

Cái rắm! Cô không lười thì chắc gì chịu gả cho anh ta?

Anh ta thì tốt đẹp!

Khổng Yên nằm dài trên giường, trở mình thở phì phò, quấn lấy chăn lăn một vòng.

Lại lăn tiếp, nhưng lần này bất động.

Cô lại dùng sức, vẫn không di chuyển được?

Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy anh ta cũng đang nhìn sang cô.

Mặt không cảm xúc nhìn cô. Khổng Yên không sợ anh ta nói : " Anh nên dậy đi làm việc!"

"Còn chưa chịu dậy, quỷ lười!"

Đây là câu đầu tiên cô mở miệng nói với anh ta sau hai ngày kết hôn.

Tống Thanh Phong mặc dù tai nghe không được, sau này cũng không nói được, nhưng trước khi kết hôn mẹ Tống đã nói với cô, nếu như nói chậm một chút thì anh vẫn có thể nhìn môi ngữ hiểu được.

Anh quay đầu đi không nhìn cô, người ngồi dậy, bất quá lại đem chăn xốc lên hết.

Khổng Yên nhìn chăn mền toàn bộ đều đã xốc hết lên, hơi ấm cũng bay đi hết, tức giận lệch cả mũi.

Cô gắt gao nhìn anh ta chằm chằm.

Tống Thanh Phong lại rất trấn định mặc quần áo tử tế, không thèm nhìn cô chút nào, cũng không buồn quan tâm đến ánh mắt chết chóc của cô.

Anh ta đi ra ngoài.

Khổng Yên một lần nữa lại đắp chăn ngủ tiếp, nghĩ nghĩ lại có chút nuốt không trôi, cô ngồi dậy đem gối đầu của hai người đổi qua.

Để anh ta nằm trên cái gối đã chảy nước miếng của cô đi, cho anh ta thối chết!

Cơm tối cũng là Khổng Yên nấu.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mẹ Tống liền lôi kéo Khổng Yên đi sang một bên nói chuyện :" Công việc của con đã sắp xếp xong xuôi, bắt đầu từ ngày mai con sang chỗ nuôi heo cho heo ăn, cứ thong thả, ngày cho heo ăn ba bữa, bình thường nhớ định kỳ vệ sinh sạch sẽ, thỉnh thoảng để ý, nếu heo ngã bệnh thì báo cáo lên một tiếng là được."

Khổng Yên hai mắt sáng lên, công việc này dễ.

Không cần phải ra ngoài làm việc , bị đông lạnh. Quá tốt rồi!

Cô vội đáp:" Mẹ, con hiểu rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt."

Sau đó bồi thêm một câu: " Cảm ơn mẹ!"

Mẹ Tống khoát tay :" Ôi, cảm ơn cái gì, cũng là con may mắn, lúc đầu việc cho heo ăn này là nhà lão Lý làm, heo cũng hay quên cho ăn, heo đói gầy đi, cho nên để con của hắn về nhà tìm việc khác làm, vừa vặn để con làm."

Sau đó bà vui mừng hớn hở nói:" Con cố làm cho tốt, công việc này dễ, bình thường dành thêm nhiều thời gian cho Tam Căn, mẹ vẫn đang chờ ôm cháu trai đây!"

Khổng Yên nhìn mẹ Tống đang tràn trề hy vọng, có chút không đành lòng muốn nói cho bà, con trai bà không thích cô tí nào, hai người họ so với người lạ còn xa lạ hơn!

"Mẹ, mẹ nói gì thế!" Khổng Yên làm bộ làm tịch dậm chân, thẹn thùng nhăn nhó nói, sau đó che mặt xoay đầu chạy.

Tốt quá, khỏi phải rửa bát.

Mẹ Tống cười đắc ý, quay sang nói với chị dâu cả Tống :" Đứa nhỏ này cũng khá tốt, dáng dấp đẹp mắt, tính cách cũng tốt, mẹ lúc đầu còn cảm thấy nha đầu này xinh đẹp sợ ép không được, nhìn trúng nữ thanh niên tri thức mặt tròn kia, không nghĩ đến vẫn là lão tứ nhà ta có phúc, có cản cũng không cản nổi!"

Chị dâu cả Tống xắn tay áo đi đến phía nhà bếp, khoé miệng giật giật: "Mẹ nói rất đúng, con cũng thấy hai người rất xứng đôi."

Còn không phải sao, lão tứ như vậy rồi mà còn lấy được nữ thanh niên tri thức xinh đẹp đến thế. Còn không biết mục đích của vợ lão tứ là gì à?

Trong lòng cô ta lại nhịn không được có chút chua chua, công việc nhàn hạ như thế dựa vào cái gì mà phải đưa cho vợ lão tứ. Bản thân cô ta đã gả vào Tống gia nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy mẹ chồng để ý chăm lo như thế.

Khổng Yên ngồi trong phòng chốc lát, đoán chắc bát hẳn đã rửa xong rồi, mới bưng chậu đi xuống bếp lấy nước nóng.

Thấy Tống Thanh Phong còn chưa về, cô tranh thủ rửa mặt, thuận tiện lau người qua.

Càng lau cô càng cảm thấy lòng đầy chua xót, nhớ đến trước kia mỗi ngày đều tắm táp, nào biết được đến nơi này nửa tháng mới tắm một lần, nhất là những ngày đầu mới tới kia thật không quen. Mùa hè, làm việc bên bờ sông, nhưng sông kia lại cách chỗ ở của nhóm thanh niên tri thức khá xa, nam thanh niên tri thức so với các cô làm việc còn mệt hơn, cũng không thể bắt bọn họ ngày nào cũng gánh cho đầy lu nước. Mỗi ngày cũng chỉ có thể buổi sáng lúc giặt quần áo xách ít nước về để dành, đến tối lau lau qua cả người.

Cô nghĩ mãi không ra tại sao mình lại xuyên đến một nơi khổ như vậy, ngay cả nội y cũng không mua được. Đồ cô đang mặc là lúc đầu đã tốn không ít tiền và phiếu mua vải bông về tự mình may.

Bình thường vẫn còn tốt chán, xui xẻo nhất là lúc bà dì ghé thăm, thật là khổ hình không nói nên lời.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Khổng Yên nhanh chóng đổ nước rót vào chậu rửa chân, ngồi trên ghế ngâm chân.

Tống Thanh Phong đi vào, sau đó cầm chậu của anh ta đi ra ngoài.

Cũng không thèm nhìn cô một cái.

Khổng Yên bĩu môi cũng không đem anh ta để ở trong lòng. Trong đầu không nhịn được nghĩ đến ngày mai cô cũng phải đi làm rồi, vậy quần áo ai giặt đây?

Mặc dù mùa đông phương bắc bên này hầu như không có cách nào tắm rửa nhưng cũng có thể kiếm được nửa thùng nước. Có chút phát sầu!

Tống Thanh Phong bưng nước nóng về, sau khi rửa mặt xong thì ngồi xuống, ngồi chỗ cách xa cô nhất, cũng bắt đầu ngâm chân.

Khổng Yên không nhịn được liếc anh ta một cái, đổ sạch nước rửa chân rồi bò lên giường nằm.

Ở nông thôn cơm nước xong xuôi, tắm rửa rồi là đi ngủ, không có tiết mục giải trí gì. Chỉ ba tháng ngắn ngủi đã chữa khỏi căn bệnh nan y ung thư ngủ muộn của cô.

Phòng tối sầm lại, đèn dầu hoả bị thổi tắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play