Chu Ngôn cũng không biết tại tại sao Tần Phi Phi dẫn Triệu Triệu đi cùng, và cô cũng chẳng hỏi ý kiến Chu Ngôn và Triệu Triệu mà tự chọn ăn trưa ở một quán lẩu, rồi cũng tự gọi món luôn.
Gọi món xong Tần Phi Phi đi vệ sinh, chỉ còn lại Triệu Triệu và Chu Ngôn.
Triệu Triệu hỏi Chu Ngôn: “Anh và Tần Phi Phi quen nhau chưa lâu đúng không?”
Cậu gật đầu: “Ừ.”
"Tính tình cậu ấy là thế đấy, từ nhỏ đã bị chiều hư rồi. Có điều cậu ấy là một cô gái rất tốt, không có ý xấu gì đâu, anh đừng để bụng nhé.”
Chu Ngôn mỉm cười.
Nhớ lại trước đó Hàn Tranh nói với cậu về vấn đề Tần Phi Phi “Thích” cậu, rồi còn căng thẳng vì sợ cậu hiểu lầm nữa.
Tâm hồn của hắn trông cũng mong manh phết nhở...
Chắc Tần Phi Phi vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm nên đi rất lâu.
Khi quay tới chỗ bàn thì đúng lúc cô gác cuộc gọi: “Lát nữa Hàn Tranh sẽ đến đây.”
Triệu triệu kinh ngạc: “Anh ấy rảnh tới vậy sao?”
“Mới vừa thi xong.”
Chu Ngôn nghe vậy thì ngẩng đầu, đặt ly nước trong tay xuống.
Tần Phi Phi hiểu được cử chỉ của cậu, cười nói: “Anh Chu Ngôn, chắc là anh vẫn chưa biết Hàn Tranh làm gì đúng không? Hay là anh đoán thử xem.”
“Không đoán. Đoán không ra.”
"Nhạt nhẽo quá đi.” Tần Phi Phi bĩu môi: “Vậy để em nói cho anh vậy, anh đừng thấy bề ngoài lạnh lùng của anh ấy mà lầm, anh ấy là phó giáo sư tội phạm học của đại học cảnh sát đấy!”
Ồ, đại học cảnh sát, tội phạm học, phó giáo sư.
Nghe ngầu thật.
Hơn nữa thật sự là nhìn không ra. Chu Ngôn hoàn toàn không tưởng tượng được, khi Hàn Tranh vác cái bản mặt lạnh như băng đó lên bục giảng phân tích tâm lý biến thái của tên sát thủ hàng loạt sẽ trông như thế nào.
Tiệm lẩu này kinh doanh cực kỳ tốt, bây giờ mới trưa mà đã đông nghẹt người, ở bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng chờ gọi số.
Ba người ngồi nói chuyện, nói đúng hơn là Tần Phi Phi và Triệu Triệu nói, ríu ra ríu rít như hai chú chim sẻ.
Nước lẩu vừa sôi thì Hàn Tranh tới.
“Sao anh lâu thế?” Tần Phi Phi càu nhàu.
"Về thay quần áo.” Hàn Tranh mặc áo hoodie lót lông, trông trẻ hơn rất nhiều, cứ như chàng trai đầu tuổi hai mươi vậy, có điều vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.
Hắn cau mày nhìn xung quanh: “Sao em lại tới chỗ này? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, ít ăn lẩu và đồ nướng thôi, không tốt đâu.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Tới thì cũng tới rồi...” Tần Phi Phi hơi không vui, lẩm bẩm: “Lải nhải hoài.”
Chắc là do có người ngoài ở đây nên Hàn Tranh không thể nổi giận, còn Tần Phi Phi thì ngang ngược quen rồi, cũng không thể sửa cái tật này ngay được.
Thấy Chu Ngôn nghịch điện thoại, Hàn Tranh hỏi cậu: “Tìm được việc chưa?”
"Tìm được rồi, vừa nhận được thông báo.” Chu Ngôn cười cười rồi nói với Tần Phi Phi: “Nghe nói vì tìm việc cho tôi mà cô bận cả buổi tối, cảm ơn nhiều nhé.”
Tần Phi Phi trừng to mắt, đến cả thịt bò bị nguội cũng chả thèm quan tâm: “Anh tìm việc gì thế?”
"Đầu bếp quán cơm.”
Tần Phi Phi nói: “Quán cơm nhỏ thôi đúng không? Tay nghề của anh chẳng ra là...”
Hàn Tranh cầm đũa gõ đầu cô, lực khá mạnh, làm Tần Phi Phi kêu oai oái: “Đau muốn chết! Anh làm gì vậy hả?”
Triệu triệu cũng nhịn không được nói: “Tần Phi Phi, cái miệng của cậu thật là...”
Chu Ngôn mỉm cười: “Không sao, tôi cũng biết tay nghề của tôi không ra gì mà, cũng là quán cơm nhỏ thật. Tôi phụ bếp, chỉ xắt rau thái thịt thôi.”
Hàn Tranh và Triệu Triệu đã quen với cách ăn nói thiếu suy nghĩ của Tần Phi Phi rồi, đều là người thân quên nên không sao cả. Có điều họ vẫn xem Chu Ngôn là người lạ, nên cứ lo Tần Phi Phi nói ra mấy câu giật gân.
Có lẽ cái gõ đầu của Hàn Tranh quá đau, nên sau đó Tần Phi Phi đã tém tém lại, không nói lung tung nữa mà chỉ tập trung ăn.
Triệu Triệu và Chu Ngôn ăn không nhiều lắm, hai cái máy bào chỉ có mỗi Hàn Tranh và Tần Phi Phi, hai người ăn nhanh gọn lẹ, không lâu sau đã xơi sạch mấy đĩa thịt dê thịt bò, Triệu Triệu lo lắng nói với Tần Phi Phi: "Cậu không sợ béo hả...”
“Sợ cái đếch gì.” Tần Phi Phi nhúng miếng thịt dê vào nước chấm, vẻ mặt khinh thường nói: "Dù béo thành cây đại thụ thì tớ vẫn đẹp như thường.”
Sau khi ăn xong, Tần Phi Phi đề nghị đi hát karaoke, nhưng bị Hàn Tranh ngăn cản: “Ban ngày ban mặt, hát hò cái đầu em. Về nhà học bài cho anh, học kỳ sau em mà thi trượt nữa thì em tới số.”
Chu Ngôn đứng bên cạnh cười, trêu cô: “Cô còn thi trượt môn nữa à?”
Tần Phi Phi quay đầu trừng Chu Ngôn, Hàn Tranh hừ một tiếng: “Nó ấy à... chưa thi đạt tất cả các môn lần nào.”
"Cuộc sống đại học mà không trốn học và trượt môn thì không trọn vẹn.” Tần Phi Phi nói với Hàn Tranh: “Anh không hiểu đâu.”
Hàn Tranh cười khẩy: “Đúng là anh không hiểu thật, giới trẻ bây giờ...”
Tần Phi Phi nghe được một nửa đã không vui, ngắt lời hắn: “Trời ơi, sao ngày nào anh cũng lải nhải mấy cái này vậy, anh lớn hơn em còn chưa tới mười tuổi nữa, vậy mà cứ... Anh yên tâm đi, học kỳ sau em chắc chắn sẽ không trượt môn, sẽ pass hết cho anh coi!”
Nói xong cô chui vào trong xe, đeo kính râm lên, không muốn nói chuyện với ai nữa.
Triệu Triệu che miệng cười: “Bình thường da mặt Tần Phi Phi không có mỏng vậy đâu.”
Chu Ngôn ho khan một tiếng, nhìn giờ rồi nói: “À... Tôi muốn đến quán cơm kia một lát, ở gần đây thôi, tôi đi... trước nhé?”
Hàn Tranh gật đầu: “Ừ.”
Chu Ngôn mới vừa xoay người thì Triệu Triệu đột nhiên gọi cậu lại, đến cả Hàn Tranh cũng dừng bước.
"Sao thế?”
"Chúng ta thêm Wechat đi.” Triệu Triệu Triệu lắc lắc điện thoại, cười tươi nói: “Không phiền chứ?”
“Không có.” Chu Ngôn cũng lấy điện thoại ra, quét mã QR của Triệu Triệu.
Ảnh đại diện Wechat của Triệu Triệu là hình cô mặc bikini chụp ở bãi biển, dáng người bốc lửa, Chu Ngôn thầm “Chậc chậc” trong lòng, con gái bây giờ...cởi mở quá.
Hai người kết bạn với nhau xong, lúc Chu Ngôn vừa định bỏ điện thoại vào túi thì Hàn Tranh đứng bên cạnh bỗng nhiên nói: “Thêm tôi nữa.”
“Mấy người làm gì mà lâu lắc thế? Lên xe nhanh đi!” Tần Phi Phi thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Chu Ngôn nói: “Để Triệu Triệu gửi danh thiếp của tôi qua cho anh là được rồi, không cần xác minh.”
Wechat của cậu không cần phải xác minh, bởi vì chẳng có mấy mống bạn bè.
Hàn Tranh ừm một tiếng, nói “Đi đường cẩn thận” sau đó vào xe với Triệu Triệu.
Sau buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp, tuy gió vẫn lớn nhưng khi thổi lên mặt cũng không thấy quá lạnh, nhưng mà tai hơi đau. Chi Ngôn xoa xoa lỗ tai, rồi chạy bước chậm tới chỗ quán cơm.
Lúc này người trong quán cơm đông nghịt. Ông chủ nhìn thấy cậu thì lập tức vẫy tay với cậu, gọi to: “Tiểu Chu, tới đây mau lên!”
Quán cơm này tên “Hỉ Lai*”, ông chủ họ Điêu, là một người đàn ông trung niên gầy và hói đầu, vì rất hài lòng với tên quán nên hễ gặp ai ông ấy cũng khoe khoang rằng mình đã đặt được cái tên vừa bình dị vừa lịch sự này.
*Niềm vui đến.
Chu Ngôn không hiểu nổi cái logic đó của ông ấy, cái tên quán này sao mà nghe cứ thấy giống tên của con chó.
Có điều tên giống người hay giống chó gì cũng chả sao, dù gì quán làm ăn cũng rất khá. Quán có hai tầng, diện tích không lớn lắm, nhân viên phục vụ ít tới đáng thương, ông chủ Điêu thường xuyên phải làm nhiều việc cùng lúc, bận rộn không kịp thở.
“Tiểu Chu, cậu đến đúng lúc lắm, quán bây giờ đang bận túi bụi, cậu tới đây bưng đồ ăn đi.” Ông chủ Điêu nói, dứt lời thì móc ở đâu ra bộ đồng phục có hình dạng kỳ lạ na ná như áo choàng rồi đưa cho cậu: “Mặc vào đi.”
Chu Ngôn nhíu mày: “Nhưng tôi làm bếp mà...”
“Bếp cái gì bếp! Ngoài trước đang bận lắm, cậu mau đi ra đó đi.”
Ông chủ Điêu nói rất nghiêm túc, Chu Ngôn nghĩ thôi kệ vậy, làm chạy bàn cũng được, ngày đầu tiên mà, dù sao ông chủ cũng phải khoe mẽ xíu.
Có điều cậu không ngờ quán lại đắt khách tới vậy, phải bận rộn liên tục tới tận 3 giờ chiều thì mới hết khách. Đã lâu rồi Chu Ngôn không hoạt động nhiều như vậy, eo với lưng đau nhức, vừa mới định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì ông chủ Điêu bỗng gọi cậu: “Tiểu Chu, vào trong bếp rửa chén đi.” ( truyện trên app tyt )
Rửa mẹ ông ấy...
Chu Ngôn chửi thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn nhịn: “Bên trong không có ai sao?”
"Tôi bảo cậu vào thì vào đi. Không phải các công ty lớn bây giờ có cái gì gọi là...thực tập sinh sao? Năm nay con gái tôi tốt nghiệp rồi cũng đi làm cái đó. Hệ thống luân chuyển công việc...tôi nghĩ tôi cũng phải nên học tập các công ty lớn, lỡ mà sau này có thể mở được một chuỗi quán “Hỉ Lai” thì sao...”
Ông chủ Điêu đang đắm chìm trong mộng đẹp, Chu Ngôn không muốn phí lời với ông ấy, cởi đồng phục ra, đeo tạp dề và bao tay lên đi vào bếp.
Ở cửa sau của nhà bếp có vài người đầu bếp đang hút thuốc, thấy cậu thì gật đầu chào chứ cũng không nói gì thêm. Có một chàng trai và cô gái trẻ rửa chén chung với Chu Ngôn, hai người này trông rất thân thiết, vừa rửa vừa liếc mắt đưa tình, làm Chu Ngôn như biến thành người vô hình.
Rửa xong hơn trăm cái bát đĩa thì trời cũng đã gần tối rồi.
Lúc này ông chủ Điêu đi tới, lấy điếu thuốc trên miệng xuống rồi nói: “Ngày mai giao thừa sẽ còn bận hơn nữa, hôm nay mọi người về sớm nghỉ ngơi đi.”
Chi Ngôn lau khô cái đĩa cuối cùng, ngẩng đầu hỏi ông: “Tối nay không bán à?”
"Ừ.” Ông chủ Điêu vỗ vai cậu: “Sau này sẽ bán đến khuya lận, cậu chịu được không?”
Có gì mà không được, dù sao cậu cũng chỉ ở có một mình.
Chu Ngôn cười cười: “Không thành vấn đề.”
Một ngày bận rộn cứ thế trôi qua, tối đó Chu Ngôn ăn đại một bát mì cho gọn, ăn xong thì ngồi khoanh chân trên sô pha chơi điện thoại, cậu bật cả TV, tiếng của TV và điện thoại chồng chéo lên nhau mà cậu cũng không thấy ồn.
So với ồn ào thì cậu còn sợ im lặng hơn. Nếu ngồi một mình mà xung quanh không có bất cứ âm thanh gì thì cậu sẽ bứt rứt khó chịu. Cũng chẳng biết là bắt đầu từ lúc nào...
Chu Ngôn vừa định nhấp vào vòng bạn bè thì bỗng nhìn thấy biểu tượng “Danh bạ” có cái số “1” màu đỏ, nhấn vào thì thấy một thông báo kết bạn mới.
“HZ0605” đã kết bạn với bạn.
Chẳng có nổi cái ảnh đại diện.
Chu Ngôn bật cười, sau đó chào hỏi người nọ.
[ Hàn Tranh à? ]
Hàn Tranh trả lời rất nhanh: [ Ừ, là tôi. ]
Sau đó…
Không có sau đó nữa.
Chu Ngôn nghẹn nửa ngày, thật sự không biết nên nói gì, bèn dứt khoát cầm điện thoại vào phòng sạc pin, sẵn tiện đi tắm luôn.
Sau khi tắm nước ấm xong, cả người lập tức sảng khoái hẳn lên, mọi mệt mỏi của ban ngày như hóa thành hư không. Trong phòng tắm đặt một cái túi đồ nghề mà hôm đó Hàn Tranh dùng để sửa vòi nước cho cậu, cậu vẫn chưa kịp dọn dẹp.
Chu Ngôn nghĩ, hình như hôm đó đã quên cảm ơn hắn.
Có điều ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi.
Hai thằng đàn ông lớn già đầu rồi, già mồm làm quái gì.