Chu Ngôn ngủ một giấc tới khi mặt trời lên tới mông, tỉnh dậy thì đã 10 giờ rồi.
Ra khỏi phòng, bên ngoài im ắng.
Trên bàn có một cái túi ni lông, bên trong có một trứng vịt Bắc Thảo, một bát cháo thịt nạc và hai cái bánh bao thịt, bên cạnh còn đặt một tờ giấy.
"Tôi đến bệnh viện đây, trên bàn là đồ ăn sáng.”
Tớ giấy rất nhỏ, những chữ viết trên đó thật sự... quá đẹp.
Chu Ngôn nghĩ đến chữ viết như đống lăng quăng của mình, cảm xúc nhất thời ngổn ngang trăm mối.
Đồ ăn sáng đã nguội rồi, Chu Ngôn cho vào lò vi sóng hâm nóng, đồng thời mở cái TV kiểu cũ trong phòng khách.
Cái phòng khách này quá chật chội, đặc biệt là khi ngồi trên ghế sô pha thấp bé, cậu hoàn toàn không biết nên phải gác cái chân dài của mình ở đâu.
Ở đầu bên kia sô pha là cái chăn tối qua Hàn Tranh ngủ, được xếp chỉnh tề và vuông vức.
Chu Ngôn thẩm cảm thán trong lòng, đúng là từng làm lính, quen thuộc phong cách của quân nhân.
Thời tiết hôm nay khá tốt, ánh nắng chan hòa.
Sau khi ăn no, Chu Ngôn ôm chăn trong phòng và trên sô pha ra ban công phơi.
Nhà này tuy cũ, nhưng có ban công là một điểm Chu Ngôn rất hài lòng.
Có ban công, những lúc rảnh cậu có thể ra phơi nắng.
Buổi chiều Chu Ngôn chạy tới mấy công ty nhỏ có thông báo tuyển dụng, nhưng chẳng có kết quả gì. Một là cậu không có bằng cấp, hai không có kỹ năng chuyên nghiệp, lại còn trẻ, lúc phỏng vấn thậm chí người ta còn không thèm liếc nhìn cậu một cái.
Lúc chiều tối Hàn Tranh lại đến nhà cậu, còn đem theo bia và đồ ăn còn nóng hầm hập.
Chu Ngôn kể với hắn chuyện hôm nay, Hàn Tranh đáp: “Những người không nhìn cậu thì không đáng để tôn trọng, công ty nuôi cái loại người thế này thì không đáng để mình vào.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Câu này...” Chu Ngôn cảm thán: “Ngầu thật đấy.”
Có trình độ.
Mặt khác: Đứng có nói chuyện không đau eo*.
*Đại loại là, không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào, tỏ ra thông minh.
Hàn Tranh nhìn cậu một cái, rồi cho thịt bò và nước sốt vào trong bát, khuấy lên.
Mùi hương kia... rất hấp dẫn.
Chu Ngôn không nhịn được mà hít một hơi, vào phòng bếp rửa sạch hai đôi đũa và hai cái bát, đem ra đặt lên bàn.
Vốn dĩ cậu không đói lắm, nhưng nhìn một bàn đồ ăn này cậu lập tức thấy đầu mình choáng váng, trước mắt đầy ngôi sao, đói sắp sửa ngất xỉu.
Lúc Chu Ngôn đang định đánh chén thỏa thích thì bỗng Hàn Tranh nói: “Tôi quên mua cơm rồi.”
Giọng điệu hắn rất bình tĩnh, cứ như đang nói “Sáng nay tôi đánh răng rồi” vậy. Chu Ngôn xua tay: "Bỏ qua đi, nhiêu đồ ăn thế này ăn cũng đủ no rồi.”
Cậu gắp một miếng thịt bò nếm thử: “Ầy, ngon đấy.”
Sức ăn của Chu Ngôn ít, rõ ràng lúc nãy rất đói, nhưng bây giờ ăn có mấy miếng đã no rồi. Hàn Tranh mỉa mai cậu là “Dạ dày chim non”, rồi ăn sạch bách đồ ăn trên bàn.
Chu Ngôn lập tức tự giác đứng lên đi rửa bát
Cậu rửa rất kỹ lưỡng, có mấy cái bát mà rửa gần mười lăm phút. Hàn Tranh vừa hút thuốc vừa mân mê cái bật lửa, lâu lâu ngước mắt nhìn Chu Ngôn một cái.
Dáng người cậu cao ráo, nhưng khá gầy, làn da rất trắng, mái tóc khá ngắn trên trán tạo thành một chiếc bóng nhỏ dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng bếp.
Tuy Chu Ngôn không cao bằng hắn, nhưng cũng rất cao, lưng hơi cong, bởi vì gầy nên có thể thấy rõ hình dáng sống lưng.
Chu Ngôn rửa bát xong đi ra, đúng lúc Hàn Tranh vừa hút xong một điếu thuốc.
Chu Ngôn thấy hắn chưa đi thì có hơi bất ngờ.
"Sao anh...” Còn chưa đi?
Cậu nuốt ba chữ phía sau xuống.
Hàn Tranh đứng lên, kéo theo một ít bụi. Hắn ho khan một tiếng: “Đi đây.”
Chu Ngôn khẽ ừ, suy nghĩ rồi do dự hỏi hắn: “Có phải anh không muốn về không?”
Hàn Tranh nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó hắn cười, yết hầu khẽ động: “Đừng tự cho mình là thông minh.”
Rời khỏi nhà Chu Ngôn, Hàn Tranh cũng không đi ngay.
Chu Ngôn ra ban công phơi trăng, sau đó nhìn thấy chiếc Land Rover kiêu ngạo đậu dưới lầu.
Trong bóng đêm, có thể nhìn thấy ánh lửa tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Nói thật, mặc dù mới quen biết Hàn Tranh được vài ngày, mấy cái khác Chu Ngôn không dám nói, nhưng cậu cũng là người đã trải qua nhiều chuyện, từng gặp qua đủ loại người khác nhau, Hàn Tranh là một người lạnh lùng ít nói, tâm tư khó dò, nhưng vừa nhìn đã biết không phải là kẻ không có câu chuyện phía sau.
"Cũng chả sợ bị ung thư phổi.”
Chu Ngôn nhìn một hồi, thấy vừa lạnh vừa chán nên dứt khoát đi vào phòng.
Hàn Tranh về đến nhà cũng không tính là quá muộn, vừa đúng 9 giờ.
Vừa vào cửa đã thấy Tần Phi Phi ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, cũng không mặc đồ ngủ. Hàn Tranh nhíu mày, hỏi cô: “Sao còn chưa về phòng? Không phải từng bảo là 10 giờ không đi ngủ da sẽ bị xấu sao?”
Tần Phi Phi đứng lên trừng hắn, tức giận nói: “Hàn Tranh anh đi đâu thế? Sao muộn như vậy mới về?”
Hàn Tranh sửng sốt: “Đương nhiên là có việc.” Từ trước tới nay con bé này không hề quan tâm hắn về lúc nào, hồi nhỏ còn bám lấy hắn, nhưng từ khi Tạ Thần xuất hiện thì cô đã không còn dính lấy hắn nữa rồi: “Không phải anh đã gọi về rồi sao?”
“Anh gạt em!” Cô hét lớn, sau đó bắt đầu bật khóc: “Anh đừng giấu em nữa! Ông nội đã xảy ra chuyện rồi đúng không? Nếu không thì tại sao anh không cho em đến bệnh viện? Có phải ông ấy đã...”
"Tần Phi Phi, em không trù ẻo ông nội một ngày là em chết hả?” Hàn Tranh lạnh lùng ngắt lời cô: “Cảm xúc của em không ổn định, đến bệnh viện trái lại còn làm ông nội thấy ngột ngạt hơn.”
Tần Phi Phi nghe thế mới hơi bình tĩnh lại, cô xoa bàn tay mình, cắn môi, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh thật sự không gạt em?”
“Không có.” Hàn Tranh bất đắc dĩ: “Anh đến chỗ Chu Ngôn.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nghe tới tên Chu Ngôn hai mắt Tần Phi Phi lập tức sáng ngời, cảm giác thị lực cũng lên tới tận 5.3.
"Anh Chu Ngôn? Anh ấy sao rồi?”
"Cũng ổn.” Hàn Tranh liếc Tần Phi Phi, rút hai tờ khăn giấy trên bàn đưa cho cô, ghét bỏ nói: “Mau lau đi, nước mũi không kìa, gớm muốn chết.”
Tần Phi Phi là đứa hay tò mò, luôn đặt ra cả ngàn câu hỏi tại sao. Sau khi bị truy hỏi một đống chuyện về Chu Ngôn, Hàn Tranh có hơi hối hận vì đã buột miệng nói lung tung.
"Hàn Tranh! Rốt cuộc anh có đưa em đi gặp anh Chu Ngôn không hả?”
"Người ta bận tìm việc, không có thời gian quan tâm tới em đâu.”
Tần Phi Phi hậm hực bĩu môi: “Vậy anh giúp anh ấy đi! Lúc trước em hỏi anh ấy rồi, yêu cầu của anh ấy không cao đâu.”
Hàn Tranh hừ lạnh: "Em giỏi lắm mà, em tìm giúp cậu ta đi.”
Tần Phi Phi tức giận: “Tìm thì tìm! Chắc chắn em sẽ tìm được cho mà coi!”
Tần Phi Phi chưa tốt nghiệp đại học, cũng chẳng thèm học gì sất, còn thường xuyên trốn học, bình thường không ai rảnh hơn cô. Có điều được cái xinh đẹp và miệng lưỡi ngon ngọt, ở bất cứ đâu cũng hòa nhập được, nên khá được lòng mọi người, quan hệ cũng rộng. Vì vậy tối đó cô bắt đầu gọi điện hỏi thăm khắp nơi, cũng chẳng biết là đã gọi bao nhiêu cuộc, nhưng sáng sớm đã chạy tới gõ cửa phòng Hàn Tranh.
Cô đưa cho hắn hai tờ giấy chi chít chữ.
"Em tìm được việc cho anh Chu Ngôn rồi, chỉ cần gọi qua rồi nói tên em thì không cần phải phỏng vấn.”
Giọng điệu của cô vô cùng đắc ý, nghe rất thiếu đánh.
Hàn Tranh hơi lo lắng cho Tần Phi Phi, với cái kiểu này thì mai sau vào xã hội chắc chắn sẽ nếm không ít khổ.
Có điều trước nay con bé này không có ý gì xấu cả, tuy khá ngốc, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì cũng coi như là ngây thơ lương thiện.
Dù sao bây giờ việc trong nhà cũng không cần cô lo, thôi thì cho cô ngây thơ thêm hai năm nữa đi.
Cuộc sống thế này sẽ không kéo dài lâu đâu.
Hàn Tranh tranh thủ gọi cho Chu Ngôn, nói sơ sơ về chuyện này để cậu chuẩn bị tâm lý.
Phản ứng của Chu Ngôn rất bình tĩnh, chỉ nói: “Không sao, cô ấy chỉ có ý tốt thôi.”
Hàn Tranh im lặng một lát.
"Hình như Phi Phi... rất thích cậu.”
"Hả?” Chu Ngôn vừa uống hớp nước, suýt chút nữa đã sặc: “...Tôi đẹp trai và tốt bụng như vậy, còn là ân nhân cứu mạng của cô ấy nữa.”
“Ý tôi không phải thế... chắc cậu hiểu tôi nói gì mà.”
Chu Ngôn im lặng một lúc lâu, Hàn Tranh tưởng cậu giận, vừa định nói thì Chu Ngôn đã giành trước.
"Cô ấy rất thích tôi, nhưng chỉ là thích giữa tình bạn. Tôi cũng rất thích cô ấy, cũng là thích kiểu bạn bè.”
Hàn Tranh “chậc” một tiếng: “Sao tôi thấy khả nghi vậy nhỉ?”
“Không phải, tôi...” Chu Ngôn hơi hoảng.
"Tôi đùa thôi.” Hàn Tranh đột nhiên cười: “Tôi không có ý gì khác. Thật ra nếu em ấy thật sự thích cậu, muốn phát triển đến mối quan hệ khác tôi cũng không có ý kiến. Có điều con bé này cô chấp lắm, tôi sợ nó lao vào tình yêu một cách thiếu suy nghĩ rồi sẽ bị tổn thương.”
"Ừm, sẽ không đâu.” Chu Ngôn trả lời có chút hời hợt.
Hàn Tranh tưởng cậu không vui: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có thành kiến gì với cậu hết, con người cậu rất tốt.”
Lúc này đến lượt Chu Ngôn cười: “Tôi không có hiểu lầm gì cả, tôi cũng biết tôi tốt mà.”
Cậu không có công việc, không có biệt thự xe sang, lẻ loi một mình, nhưng cậu cảm thấy mình như vậy vẫn khá tốt.
Tần Phi Phi làm việc rất quyết đoán, chưa đến trưa đã tới tìm cậu.
Tần Phi Phi gọi cho Chu Ngôn, vừa bắt máy một cái cô đã ồn ào nói mình lái xe tới rồi, nhưng đường hẹp quá không vào được, bảo cậu xuống đón cô. ( truyện trên app T Y T )
Chu Ngôn không ngờ cô tới nhanh như vậy, mặc áo khoác vội vàng chạy xuống lầu.
Tần Phi Phi lái một chiếc mini cooper màu đỏ, bên ghế phụ còn có một cô gái tóc ngắn, ăn mặc giống Tần Phi Phi, áo khoác lông màu trắng và đeo cái kính râm to che hết nửa khuôn mặt.
"Anh Chu Ngôn!” Tần Phi Phi thò đầu ra khỏi cửa sổ, gỡ kính râm xuống, tươi cười nói: “Mau lên xe đi!”
“Đi đâu thế?”
Hôm nay không có ánh nắng, nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua, rất lạnh, gió thổi một cái là lạnh muốn thấu xương, Chu Ngôn cũng không phí lời với cô, dứt khoát mở cửa xe chui vào.
Tần Phi Phi quay đầu lại nói: “Dẫn anh đi ăn sung mặc sướng! Lúc trước anh tốt với em thế mà!”
“Mang ngươi đi ăn sung mặc sướng a! Phía trước ngươi nhiều chiếu cố ta a!”
“Không cần…”
Cô phất tay cắt ngang lời cậu: "Sao anh vẫn còn mặc cái áo khoác này vậy... xấu quá, trông chất lượng cũng chẳng ra làm sao.”
Trước nay Chu Ngôn chưa từng để ý tới cách ăn mặc của mình bao giờ, nghe cô nói thế thì hơi bất ngờ, nhưng còn chưa kịp nói gì đã thấy cô gái bên cạnh Tần Phi Phi đang cố gắng nín cười, nhưng hai tiếng “Khì khì” vẫn lọt ra ngoài.
“Triệu triệu, cậu cười cái rắm!”
Tần Phi Phi liếc xéo cô gái kia một cái, lúc này cô gái đó mới dừng cười rồi gỡ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt to tròn long lanh: “Ầy, tớ nói này Tần Phi Phi, sao cậu cứ nói năng kiểu vậy hoài thế, đã nói bao nhiêu lần...” Cô ấy nhìn thoáng qua Chu Ngôn: “Cậu làm anh chàng đẹp trai này không vui rồi kìa.”
"Anh đẹp trai, xin chào, em là bạn học của Tần Phi Phi, anh gọi em Triệu Triệu là được. Anh tên gì thế?”
"Anh tên Chu Ngôn, chào em.”
"Vãi.” Tần Phi Phi hừ lạnh một tiếng, hỏi Chu Ngôn: “Anh không vui thật sao?”
“…” Hỏi hay đấy, Chu Ngôn suy nghĩ, rồi quyết định tha thứ cho con bé Tần Phi Phi có chỉ số EQ âm vô cực này: “Không có.”
Tần Phi Phi hài lòng búng tay một cái, nhìn Triệu Triệu với vẻ mặt đắc ý.
"Cậu thắng.” Triệu Triệu nói.