"Hỉ Lai” mở cửa rất trễ, nghe nói sáng ngày nào cũng 10 giờ rưỡi ông chủ Điêu mới lười biếng lết xác đến mở cửa đón khách. Lúc trước ông nói với Chu Ngôn thời gian đi làm là 10 giờ mười lăm phút, Chu Ngôn đến trước tận mười phút, kết quả là chẳng thấy ma nào.
Trên cửa sắt treo một cái ổ khóa siêu to, trông cứ như ổ khóa của nhà tù vậy. Chu Ngôn muốn thử xem nó nặng bao nhiêu nên dùng tay nhấc lên, kết quả cái khóa siêu to khổng lồ này đột nhiên "răng rắc” một tiếng rồi nứt ra.
Chu Ngôn lập tức trợn tròn mắt, không nhịn được mà chửi "Đệch cụ”.
Mẹ nó...cái quái gì thế này!
Lúc 10 giờ 45 phút, rốt cuộc ông chủ Điêu cũng ngáp dài ngáp ngắn đi tới, thấy Chu Ngôn thì hơi sửng sốt, ông ấy gãi đầu: “Tới sớm thế nhóc? Tốt lắm, rất có tinh thần.”
Chu Ngôn chỉ cái ổ khóa dưới đất: “Chất lượng ổ khóa của ông tệ quá, đồ trong tiệm sớm muộn gì cũng bị người ta hốt đi hết.”
Ông chủ ngồi xổm xuống nhìn kỹ cái ổ khóa kia, sau đó ngẩng đầu: “Đỉnh thiệt, cậu làm đấy à?”
Mặt Chu Ngôn đen thui: “...Tôi cũng không phải thần tiên.”
"Cũng phải, ốm lòi xương thế này mà, giống như con gái vậy.” Ông chủ Điêu cau mày lắc đầu, phủi tay rồi đứng lên: “Khóa mở rồi mà sao cậu không vào?”
Chu Ngôn nghe thế thì cười: “Sợ trong tiệm mất đồ rồi bị đổ tội oan.”
Ông chủ nhìn cậu một cái, hai cọng râu ở ria mép giật giật liên hồi: “Có bệnh à.”
Chu Ngôn không hiểu những nơi khác ra sao, nhưng quán ăn và ông chủ độc lạ kiểu này thì chắc chắn rất khó tìm được cái thứ hai. Ông chủ đến trước nhất, sau đó nhân viên mới lục tục kéo tới, bọn họ cứ như vừa mới bị đào từ trong mộ ra vậy, kẻ nào người nấy đều lờ đờ như xác chết.
"Bọn họ sẽ không nhầm muối thành đường thật chứ?”
Ông chủ Điêu nghe thế thì cười to bảo: “Nhầm thành đường cũng không sao, coi như đặc sản của quán chúng ta ha ha ha ha.”
Chu Ngôn thở dài, cái quán này có thể mua mai bán đắt được tới bây giờ thật đúng là thần kỳ.
Hôm nay là đêm giao thừa, giữa trưa khách đến ăn cơm rất ít, nghe cô gái thu ngân tên Tiểu Trân bảo là tối đến mới nhiều người, đông nghịt luôn đấy.
Tiểu Trân nhỏ giọng nói với Chu Ngôn: “Anh phải vất vả lắm đấy.”
Bên cạnh lập tức có người ồn ào: “Ơ kìa, bé Tiểu Trân à, bọn anh cũng vất vả mà, sao đó giờ chưa từng nghe em nói câu nào thế?”
Mặt Tiểu Trân đỏ bừng, trộm liếc Chu Ngôn một cái.
Chu Ngôn cười cười, không có phản ứng gì đặc biệt
Cậu không có phản ứng gì đặc biệt là tất nhiên.
Hồi nhỏ thì Chu Ngôn là một shota đặc biệt xinh đẹp, bây giờ lớn lên là một thiếu niên điển trai, cho dù sau này lớn tuổi có bụng bia thì vẫn là một ông chú đẹp trai ngời ngời.
Cậu cũng sầu lắm, lớn lên đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến người ta nhìn chằm chằm không dứt ra được luôn...
Mặc dù buổi trưa không có nhiều khách, nhưng gần chiều một chút bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối. Nhân viên không đủ, nên đến cả ông chủ Điêu cũng phải nhào vào làm chung, rửa rau, giết cá, thái nhỏ, làm đủ cả. Thậm chí cả giết gà lấy máu cũng phải xắn tay áo lên làm, vẻ mặt lúc giết gà cứ như hung thần ác sát, trông rất ghê rợn khủng khiếp. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chu Ngôn đang múa dao định chặt đầu một con cá thì điện thoại trong túi bỗng reo lên, cậu hơi giật mình lơ đễnh một chút, con cá thừa cơ hội nhảy vào trong chậu làm nước văng tung tóe lên người cậu.
"Đậu xanh!” Cậu bực bội chửi, đặt cây dao qua một bên, lau tay rồi rút điện thoại ra xem.
Là tin nhắn Wechat đến từ HZ0605.
Chu Ngôn vừa nhìn cái ảnh đại diện trống trơn đó là mắc cười, Hàn Tranh đúng là một ông già cứng nhắc.
Tin nhắn của hắn vẫn ngắn gọn khô khan như thường lệ: [ Tối cậu ở nhà một mình à? Qua nhà tôi ăn tết đi. ]
Ngón tay Chu Ngôn dừng trên màn hình, vừa định gõ chữ thì bên cạnh có một cái đầu thò qua.
"Tối nay ở một mình...”
Cái giọng rất đê tiện... Chu Ngôn tắt màn hình điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn ông chủ Điêu, nhíu mày nói: “Làm gì thế?”
“Chà, bạn gái tìm à? Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ ngọt ngào thật đấy.” Ông chủ Điêu cười rộ lên, chẳng thấy nổi con mắt một mí đâu nữa, trông cực kỳ đáng khinh.
Chu Ngôn cạn lời: “Không phải, là một người bạn thôi, anh ta là nam.”
Nói xong cậu liền hối hận, giải thích nhiều với một lão già làm quái gì...
Chu Ngôn không ngờ Hàn Tranh sẽ mời cậu đến nhà ăn tết, tuy bọn họ thường xuyên qua lại, không phải là người xa lạ, nhưng cũng chẳng thân thiết tới mức đó. Ăn tết ấy à, là ngày cả gia đình đoàn tụ với nhau, điều quan trọng nhất trong bữa cơm tất niên đó là bầu không khí. Cả nhà người ta quây quần bên nhau ăn cơm, người ngoài như cậu chen vào đó làm gì?
Sau khi chắc chắn ông chủ Điêu đã đi xa Chu Ngôn mới nhanh chóng trả lời lại, lễ phép từ chối Hàn Tranh.
[ Cảm ơn anh nhé, nhưng mà mấy anh ăn đi, tôi phải làm tới tận khuya lận. ]
Có lẽ Hàn Tranh đang cầm điện thoại nên lập tức trả lời lại, thậm chí Chu Ngôn còn không kịp bỏ điện thoại xuống.
"Tan làm thì đến.”
Bốn chữ, y như câu ra lệnh.
Mẹ nó, Hàn Tranh coi cậu là học sinh của hắn thật à...
Chu Ngôn vốn định nói “Không”, nhưng không hiểu tại sao mà ngón tay lại tự động gõ chữ “Được”, đợi cậu phản ứng lại thì tin nhắn đã được gửi đi mất tiêu rồi.
Điện thoại của cậu là hàng nhái, cũng chả biết cái “Wechat” này có phải là hàng nhái luôn không, mà ngay cả tính năng thu hồi cũng không có.
Chu Ngôn nhìn chằm chằm chữ “Được” trên màn hình thật lâu, cuối cùng mới chịu chấp nhận hiện thực.
Được rồi, coi như cậu... khẩu thị tâm phi* đi.
*Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Chuyện mặt dày như đến nhà người khác ăn tết như này là lần đầu tiên cậu làm.
Có điều tất cả mọi việc đều có phải có lần đầu tiên.
“Một lần lạ, hai lần quen, em thấy bình thường anh Chu Ngôn chỉ có một thân một mình, cũng chẳng thấy nhắc đến chuyện trong nhà, sau này cứ bảo anh ấy đến đây ăn tết đi, thế thì nhà cửa cũng đông vui hơn nhiều.”
Tần Phi Phi vừa nhìn gương trang điểm vừa lải nhải, Hàn Tranh liếc cô một cái rồi im lặng tiếp tục xem TV.
Trang điểm xong, cô đóng hộp phấn lại bỏ vào trong túi, sau đó đạp hắn một cái: “Này, chừng nào chúng ta đi đón ông nội?”
"Anh bảo Lăng Ảnh và Lăng Chí đi đón rồi, họ tiện đường.”
Nghe tới Lăng Ảnh, Tần Phi Phi lập tức giận dỗi, sắc mặt khó coi: “Sao anh vô tâm vậy, ông ấy là ông nội của chúng ta chứ có phải của bọn họ đâu chứ.”
"Em câm miệng lại đi, nếu có bản lĩnh thì em lôi chiếc xe mini của em ra mà đi đón.”
Tần Phi Phi nghe thế thì lập tức khóa miệng lại, ông Tần cao to lắm, mỗi lần ngồi xe cô đều thấy rất chật chội, sau nhiều lần như thế thì bây giờ ông không muốn đi xe của cô nữa.
Thật ra năm mới nhà bọn họ cũng chả có mấy người, Ông Tần, Tần Phi Phi, Hàn Tranh và bà Uông. Cộng thêm chị em Lăng Ảnh đến vào đêm giao thừa nữa thì cũng miễn cưỡng đủ được một bàn tiệc. Mặc dù ăn chung bàn cơm, nhưng Tần Phi Phi cũng vẫn không hiểu chuyện như cũ, cố tình trưng cái mặt khó coi ra cho Lăng Ảnh nhìn.
Nhưng vì biết năm nay Chu Ngôn muốn đến nên tâm trạng của cô trông tốt hơn nhiều rồi, gặp Lăng Ảnh cũng không nói móc nói méo nữa.
Vừa vào cửa Lăng Chí đã theo bản năng muốn châm thuốc, Hàn Tranh nhíu mày: “Bà Uông và ông nội đều ở đây, ai cho cậu hút thuốc?” ( truyện trên app tyt )
"Phiền thật.” Lăng Chí gãi đầu, lòng bực bội, thấy Hàn Tranh đang đổi giày thì hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”
“Ừ. Ra ngoài xử lý chút việc, tôi sẽ về trễ, bọn cậu ăn trước đi, tôi còn phải đi đón bạn về.”
Chiếc Land Rover của Hàn Tranh cho mượn rồi, nên hắn đành phải lái chiếc mini của Tần Phi Phi, hắn cao to chân dài, ngồi không thoải mái lắm, cảm giác như người mình bị rút lại vậy.
Quán cơm “Hỉ Lai” mà Chu Ngôn làm có hơi xa, lúc hắn xuống xe, cả người hắn đều cứng đơ, khá khó chịu, nhưng cũng đỡ hơn co ro người lại trong xe.
Hàn Tranh hơi giật mình.
Chậc, con bé Tần Phi Phi này lùn quá.
Khách khứa trong quán khá đông, Hàn Tranh vừa đi vào đã có một cô gái tươi cười bước tới đón tiếp: “Chào anh, xin hỏi anh định ăn gì ạ?”
"Xin chào, tôi tìm Chu Ngôn.”
Cô gái ngạc nhiên, sau đó chỉ vào bếp: “Anh ấy ở trong đó, có cần em đi gọi giùm không?”
Hàn Tranh suy nghĩ rồi hỏi: “Tôi có thể vào đó không?”
"Hả?” Cô gái do dự nói: “Để em... hỏi ông chủ cái đã.” Nói xong liền đi tới chỗ một người đàn ông trung niên gầy gò đang bưng đồ ăn nói vài câu, người nọ quay đầu lại nhìn Hàn Tranh rồi gật đầu với hắn.
Lúc Hàn Tranh đi vào bếp thì Chu Ngôn đang xào rau. Cậu mặc đồng phục và đội mũ đầu bếp cao, thân hình cao gầy, đứng trong đám người to béo trông cực kỳ nổi bật.
Trong bếp khói lửa mịt mù, tất cả mọi người đều bận rộn làm việc, không rảnh mà để ý tới vị khách “Không mời mà đến” là Hàn Tranh.
Hắn đi qua, đặt tay lên vai của Chu Ngôn.
Chu Ngôn đang rất tập trung, vừa chạm vào cậu không có phản ứng gì cả, Hàn Tranh phải dùng lực bóp vai cậu thì cánh tay Chu Ngôn mới run lên, cái chảo trong tay suýt nữa đã rớt xuống.
"Đậu má!” Cậu bực mình chửi, quay đầu thấy là Hàn Tranh thì trừng to mắt: “Sao anh tới sớm vậy?!”
“Tôi muốn hỏi chừng nào cậu tan làm, đúng lúc lát nữa tôi còn phải đi xử lý chút việc.”
Chu Ngôn đổ Địa Tam Tiên* nhợt nhạt không đủ sắc vị vào trong đĩa rồi nói: "Ông chủ bảo chúng tôi làm luân phiên, ngày mai phải làm tới rất muộn, còn hôm nay thì 6 giờ.”
*Là một món ăn phổ biến ở miền bắc TQ, được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào.
Hàn Tranh nhìn đồng hồ: “Cũng sắp 6 giờ rồi, tôi đợi cậu, hôm nay tôi lái xe tới.” Hắn hơi dừng lại rồi nói thêm một câu: “Có điều đó là chiếc mini của Tần Phi Phi.”
Chu Ngôn nghe vậy thì ngạc nhiên: “Chiếc Land Rover của anh đâu?”
Cái này phải nói như nào nhỉ...Hàn Tranh hơi nhíu mày, nói: “Cho mượn rồi.”
Chu Ngôn im bặt, không hổ là đại gia ở biệt thự, ngay cả Land Rover mà cũng tùy tiện cho người ta mượn.
Chu Ngôn bảo Hàn Tranh ra ngoài ngồi hoặc lên xe chờ đi, Hàn Tranh cân nhắc giữa sảnh quán cơm và chiếc mini kia, chiếc mini kia quá chật chội, thôi thà ngồi ở trong bếp còn hơn.
Chu Ngôn cạn lời: “Thôi được, anh không chê khói thì cứ ngồi, thích ngồi đâu thì ngồi đó.”
Hán Tranh thật sự ngồi ở trong bếp gần nửa tiếng, ngồi nhìn Chu Ngôn bận rộn chạy tới chạy lui, Chu Ngôn cũng chẳng liếc hắn lấy một cái nào.
Cậu ta làm việc đáng tin cậy hơn vẻ bề ngoài nhiều...Hàn Tranh nghĩ, cậu chỉ lớn hơn Tần Phi Phi có mấy tuổi, chắc là cũng tầm Lăng Chí, nhưng mà cái tên Lăng Chí này suốt ngày chỉ biết mỗi chơi game và đi uống rượu tán gái.
Hàn Tranh ngồi ở cửa sau hút thuốc, càng nghĩ càng xa xôi.
Nhưng mà nói thật, so với Lăng Chí thì Chu Ngôn chỉ đáng tin hơn một chút mà thôi. Con người cậu không có mục tiêu và chí hướng. Như chính cậu đã nói, sống ngày nào hay ngày ấy. Hàn Tranh đã thấy rất nhiều học sinh có thái độ như vậy, và đây cũng là kiểu thái độ mà hắn ghét nhất.
May mà Chu Ngôn không phải học sinh của hắn, nếu không lúc mà Chu Ngôn nói câu đó, e là Hàn Tranh đã nhịn không được mà kí đầu cậu.
Hút xong mấy điếu thuốc, lúc định châm thêm một điếu mới thì Chu Ngôn đi tới.
Hàn Tranh hỏi cậu: “Xong rồi à?”
“Nếu mà không xong thì anh sẽ bị ung thư phổi mất.” Cậu nhìn tàn thuốc dưới đất, rất bất lực.
"Phải quét sao?”
“Không cần đâu, gió sẽ thổi vào trong đất, nhuận vật tế vô thanh*, rau dưa sinh trưởng rất tốt.”
*Tự nhiên, âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật
Hàn Tranh bị cậu chọc cười, hắn đứng lên.
Chu Ngôn cũng phải co người lại khi ngồi vào chiếc mini kia.
Hàn Tranh hỏi cậu: “Không thoải mái à?”
"Sao tôi thấy anh rất vui vậy nhỉ?”
"Tâm trạng của tôi cân bằng hơn rồi.” Hàn Tranh thành thật đáp.
Chu Ngôn nhìn hắn một cái, thôi bỏ đi, không nên đôi co với tài xế già.
Sau khi nhìn con đường mà Hàn Tranh lái đi, Chu Ngôn dần bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.
“Đây không phải là đường về nhà anh mà, anh không có lạc đường đấy chứ?”
"Dù cậu ném tôi vào sa mạc tôi cũng sẽ không lạc đường.” Hàn Tranh nhìn thẳng phía trước: "Quên nói với cậu là tôi cần đến một nơi. Vốn định đến đó xong mới đi đón cậu, có điều cậu tan làm sớm hơn tôi tưởng, nên cậu đi với tôi một chuyến đi.”
“À.” Chu Ngôn gật đầu: “Đi đâu thế?”
Hàn Tranh im lặng một lát.
Sau đó hắn nói: “Trại giáo dưỡng.”