Chu Ngôn mơ một cơn ác mộng thật dài. Sau khi tỉnh lại phát hiện tóc ướt đẫm, dính nhớp. Nhưng không khí bên ngoài ổ chăn vẫn vô cùng lạnh lẽo. Cậu run rẩy mặc quần áo ấm vào, tròng cái áo lông vũ đã cũ, cào tóc vài cái rồi ra ngoài.
Thời tiết đầu mùa đông giá rét, gió bắc lạnh tới thấu xương. Trên đường không có một bóng người, chỉ có mỗi ngọn đèn đường mờ nhạt rọi xuống, làm lộ ra chút ấm áp.
Chân Chu Ngôn mang một đôi dép lê bông nhem nhuốc, lọt gió, làm ngón chân lạnh tới mức muốn mất hết tri giác. Cậu vội vã chạy bước nhỏ đến một cửa tiệm ở hẻm phía bắc, cửa tiệm mở một nửa cánh cửa sổ be bé, hắt ra ánh đèn ảm đạm mờ nhạt.
Chu Ngôn gõ cửa sổ, bên trong truyền đến một chuỗi tiếng ho khan của một người già, “cạch” một tiếng, cửa sổ hơi hé ra, Chu Ngôn cúi đầu thò lại gần nói một câu, chỉ chốc lát sau, một bàn tay thò ra, đưa bao thuốc lá cho Chu Ngôn, Chu Ngôn nhận lấy rồi đưa hai tờ tiền đang niết trong lòng bàn tay qua cho người đó.
Đã lâu rồi Chu Ngôn không bị cơn nghiện thuốc tấn công, có điều lâu lâu sẽ bị tập kích vào giữa đêm, rất khó chịu. Tệ hơn nữa là nó còn kéo theo những cơn ác mộng triền miên. Lần nào cũng mơ thấy cùng một cảnh tượng, hình ảnh chồng chất lên nhau, trùng trùng điệp điệp, tựa như những dãy núi đen ngòm nối tiếp không dứt, và cậu thì bị đẩy xuống đấy.
Cảm giác này cứ như là bị lệ quỷ bóp cổ vậy.
Chu Ngôn đi hai vòng quanh bờ hồ, hút hai điếu thuốc mới thấy người thoải mái hơn, vừa mới quay đầu chuẩn bị về nhà thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai bóng người một cao một thấp, phát ra tiếng xì xà xì xào, nghe kỹ thì giống như đang cãi nhau.
Từ nhỏ Chu Ngôn đã không có lòng hiếu kỳ, trước nay đều thơ ơ trước việc của người khác, cho dù lúc này xuất hiện một đôi nam nữ kỳ lạ thì cậu cũng chẳng quan tâm. Nhưng mà đi vài bước, đột nhiên cậu cảm thấy không đúng lắm, cậu lại nhìn sang bên kia, thấy cô gái tóc dài hơi lùn đó đã đứng ở sát bờ hồ, cả người lung lay như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Mà người đàn ông kia thế mà cũng chẳng kéo cô vào, trái lại còn quay lưng rời đi, ngồi vào chiếc xe hơi màu đen cạnh đó rồi nghênh ngang đi mất. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cô gái phát điên mà gào “Đồ khốn nạn” về phía người đàn ông, sau đó duỗi hai tay ra rồi nhảy luôn xuống hồ.
Tiếng “Ê” của Chu Ngôn kẹt lại trong cổ họng, chìm theo tiếng “Ùm” của người rơi xuống mặt nước đen ngòm.
Cậu suy nghĩ ba giây, sau đó dùng tốc độ ánh sáng cởi dép lê và áo lông vũ ra rồi nhảy xuống hồ.
Hồ này không sâu, nhưng nước lạnh như băng, lúc làn da Chu Ngôn vừa chạm vào nước hồ, cả người cậu như lập tức cứng lại. Chỗ này tối hù tối hắt, Chu Ngôn vất vả tìm cái chỗ mà lúc nãy cô gái rơi xuống một phen, còn cẩn thận phân rõ âm thanh, cuối cùng bắt được cánh tay của cô gái đó.
Cô gái đã ngất xỉu, cũng may từ nhỏ Chu Ngôn đã xuống nước, là một tay bơi lội cũng khá giỏi, còn quen thuộc hồ nước này nên đã thuận lợi tìm được chỗ lên bờ.
Chu Ngôn đưa cô gái lên bờ trước, còn lúc cậu lên thì đột nhiên bị sặc nước miếng. Lăn lộn một hồi nên giờ sức lực của cậu đã cạn kiệt, đang lúc tuyệt vọng tới nơi thì bỗng có người bắt được cánh tay cậu rồi kéo mạnh cậu lên. Chu Ngôn nương theo lực kia mà bò lên bờ, chờ tới khi tỉnh táo lại thì cuối cùng cậu cũng nhìn rõ được người đã kéo mình lên.
Là một thanh niên khá cường tráng, chiều cao thì hơi khiêm tốn, đầu trọc, cậu ta đang cấp cứu cho cô gái kia, dáng vẻ trông rất chuyên nghiệp, y như trong TV vậy. Không lâu sao, miệng và mũi cô gái kia sặc ra mấy ngụm nước, mở to mắt, cuối cùng cũng tỉnh.
Không đợi Chu Ngôn phản ứng lại, cô gái kia bỗng tát thanh niên đó một bạt tay. Chu Ngôn hơi bối rối, thanh niên này nhìn kiểu gì cũng không giống cái tên phụ bạc vừa bỏ rơi cô gái mà nhỉ, chẳng lẽ do đêm hôm khuya khoắt nên mắt cậu bị quáng gà?
"Ầy, tôi nói này... cậu ta là ân nhân cứu mạng cô...”
Chu Ngôn chưa nói mấy chữ, cô gái kia đã trừng cậu trắng mắt: “Anh hiểu cái quần què ấy!” Sau đó lại nhìn thanh niên kia, túm lấy cổ áo cậu ta, điên cuồng rống lên: “Hàn Tranh đâu?! Anh ta đâu?! Anh ta thật sự mặc kệ sự sống chết của bà đây đúng không hả?!”
“Chị Phi Phi, chị bình tĩnh lại đi.” Thanh niên xin tha, cậu ta nhíu chặt mày, vội nói: “Anh Tranh, là anh Tranh không yên tâm nên bảo em đi theo. Trong lòng anh Tranh vẫn luôn có chị Phi Phi...”
“Hàn Tranh là đồ vô tâm không có trái tim! Anh ta không phải là con người!”
“Đúng đúng đúng, anh Tranh bảo chị nói thế nào cũng được. Nhưng anh ấy dặn em là phải đưa chị về nhà, chị biết đấy, chị chạy đi cả đêm rồi, thế thì rất khó giải thích với ông của chị!”
"Hàn Tranh còn sợ không giải thích được sao? Tôi chưa từng thấy Hàn Tranh sợ ai hết!” Dường như cô gái đã hết giận rồi, nên để cho cậu ta kéo mình đứng dậy, vỗ vỗ mông nói: “Tôi nói cho cậu biết nhé Tiểu Báo! Hôm nay Phi Phi tôi làm phản rồi! Tôi không về đâu! Dù là Hàn Tranh hay ông nội tôi cũng mặc kệ, bà đây thích đi đâu thì đi!”
Thanh niên Tiểu Báo nghe vậy liền biến sắc, cuống quít khuyên bảo: “Không phải em nói chứ chị Phi Phi à, chị như thế là...làm khó em đấy...”
Chu Ngôn đứng bên cạnh nghe nãy giờ, vất vả lắm mới lắp được cái não của mình lại, nhìn dáng vẻ mà bọn họ nói chuyện, còn xưng chị chị em em rồi ông nội, làm cho cậu rất nghi ngờ mình đã xuyên vào một bộ phim xã hội đen dài tập.
Bơi trong hồ nên rất lạnh, Chu Ngôn đang định nhấc chân đi tới chỗ cũ tìm giày và áo khoác của mình thì cái cô Phi Phi kia đột nhiên gọi cậu lại.
"Anh đứng lại!”
Cả người Chu Ngôn lạnh cóng, đi mua thuốc thôi mà không hiểu sao lại làm người tốt một hồi, bây giờ khá là mất kiên nhẫn, quay đầu thô lỗ hỏi cô: “Cái gì?!”
Tần Phi Phi nhìn thoáng qua Tiểu Báo rồi lại nhìn Chu Ngôn, đột nhiên cúi đầu, như một động vật nhỏ tủi thân mà mếu máo nói: “Anh có thể cho tôi ở lại nhà anh một đêm được không?”
Vừa nói xong, đầu tiên là Chu Ngôn sửng sốt, tiếp theo là tới lượt Tiểu Báo hốt hoảng, vội giữ chặt Tần Phi Phi rồi gào lên: “Chị Phi Phi chị điên rồi hả? Chị có quen người ta đâu! Hơn nữa còn là đàn ông! Đàn ông đấy!”
"Điên cái gì mà điên? Sao cậu biết tôi không quen người ta?” Tần Phi Phi chán ghét hất tay cậu ta ra, kéo cánh tay Chu Ngôn: “Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Lúc này tới lượt Chu Ngôn gạt tay cô ra, lùi về sau một bước.
"Cô gái à, tôi không quen biết cô. Khuya rồi, tôi phải về.”
“Được thôi! Anh về đi! Anh về tôi sẽ lập tức nhảy xuống hồ tiếp! Để tôi xem ai ngăn được một đứa muốn chết!”
Giọng Tần Phi Phi to như cái loa, Chu Ngôn không thể không bội phục cô, trời lạnh như vậy, một cô gái gầy yếu ngâm trong nước lạnh lâu thế mà lại có thể khôi phục lại rất nhanh.
Có điều cô gái này điên thật sự, cậu bỗng có chút hiểu, thậm chí còn đồng tình với người đàn ông đã bỏ cô gái đi.
Tiểu Báo nói “Từ từ đã” rồi đi qua bên cạnh gọi điện thoại, sau đó căng da đầu kéo Chu Ngôn đi qua một bên. ( truyện trên app tyt )
"Anh này, thật ngại quá, anh đã cứu chị Phi Phi rồi mà còn làm khó dễ anh như vậy. Có điều chị Phi Phi của chúng tôi...” Tiểu Báo thấp giọng, chỉ cái đầu: “Chỗ này... có chút vấn đề, không thể chịu kích thích.”
Tiểu Báo lấy bóp tiền trong túi ra, rút một xấp tiền rồi nhét vào trong tay Chu Ngôn: “Tối nay...xin anh... tôi bảo đảm là chỉ có tối nay thôi!”
Thật ra Chu Ngôn không thích xen vào việc của người khác, cũng không phải người hiền lành tốt bụng, có điều bây giờ ai cũng sống không dễ dàng, cậu đã quen làm mọi thứ một mình rồi, nuôi sống bản thân cũng chẳng dễ, không cần phải từ chối tiền, hơn nữa chỉ có một buổi tối mà thôi, xấp tiền kia của Tiểu Báo ít nhất cũng hai ba ngàn, cậu không có lý do gì mà không đồng ý.
Tiểu Báo dùng chiếc xe việt dã màu bạc đưa Tần Phi Phi và Chu Ngôn về nhà cậu. Chu Ngôn sống trong một căn nhà cũ nông thôn, được xây dựng cách đây lâu lắm rồi, nhưng mà khá rộng rãi, trong ngoài có ba tầng.
Chu Ngôn dẫn Tần Phi Phi tới căn phòng trên tầng ba, chỉ vào cái cửa nhỏ đóng chặt kia rồi nói: “Đi tắm trước đi, trong ngăn kéo có quần áo sạch, có cả khăn tắm mới.”
Tần Phi Phi trông điên thật nhưng dù gì cũng là con gái, làm rộn chuyện đến hơn nửa đêm cũng đã sớm cạn kiệt sức lực rồi, vội xỏ dép lê rồi chạy tới phòng tắm, trước khi đóng cửa lại còn phóng khoáng vẫy tay một cái.
Tần Phi Phi tắm tầm nửa tiếng, tắm xong liền bước ra muốn hỏi Chu Ngôn máy sấy tóc ở đâu, nhưng mà không tìm thấy cậu. Cô gọi vài tiếng đều không có ai trả lời, căn nhà to đùng trống trơn, chỉ nghe được vài tiếng vọng. Tần Phi Phi càng thêm sợ hãi, sự kiêu ngạo lúc nãy biến mất tăm, suýt chút nữa thì đã ôm đầu rồi gân cổ hét lên.
“Này, cô làm gì đấy?”
Chu Ngôn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, giọng trầm thấp hỏi một câu làm cho Tần Phi Phi hết cả hồn, cô quay đầu lại nhìn Chu Ngôn, không dám chớp mắt dù chỉ một cái.
"Này?” Chu Ngôn khó hiểu: “Nhìn tôi làm gì?”
Tần Phi Phi hắng giọng: “Tôi và anh, trai đơn gái chiếc ở đây một đêm, tôi cảnh cáo anh trước, đừng có nghĩ đến mấy việc xấu xa. Cũng đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, ở thời buổi này, lòng người rất khó dò.”
Cô gái này thật không lễ phép, Chu Ngôn rất cạn lời, đồng thời cũng hối hận khi đã cho cô ở lại đây.
Chu Ngôn vốn không thích lắm lời, cô thích nói sao thì nói vậy đi, dù sao mình cũng chẳng mất miếng thịt nào. Huống hồ... Chu Ngôn quan sát Tần Phi Phi một chút.
Làn da trắng nõn nà, dáng người hình chữ S, đúng thật là có lý do để có ý đồ, nên có ý thức nguy hiểm là bình thường. Chu Ngôn cũng không cần tự đâm đầu vào rắc rối làm gì.
Chu Ngôn nhường phòng cho Tần Phi Phi, mình thì chuẩn bị một cái chăn rồi định xuống tần hai ngủ, Tần Phi Phi lẽo đẽo theo đuôi cậu, hỏi: “Phòng này không phải có đệm chăn sao? Anh lấy mấy cái đấy làm gì?”
Chu Ngôn bắt đầu phát hiện cô gái này là một đứa rất hiếu kỳ, đặt câu hỏi ra như pháo Liên Châu, nếu không trả lời cô thì nói không chừng đêm nay đừng hòng mà được ngủ yên.
"Phòng này tôi cho thuê, nhưng lúc này khách thuê không ở đây.”
Tần Phi Phi tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt hạnh trừng lớn: “Chỗ rách nát này mà cũng có người thuê ư?”
Chu Ngôn nhìn cô một cái, không hé răng.
Tần Phi Phi đi đến trước mặt Chu Ngôn, nuốt nước miếng rồi xoa bụng, ánh mắt nhìn cậu đầy trông mong: “Anh Chu Ngôn, tôi đói bụng.”
Động tác gấp chăn của Chu Ngôn thoáng dừng, ngẩng đầu lên nhìn cô, nghiêm túc nói: “Người anh em kia của cô không có nói phí phòng có bao gồm cơm ba bữa.”
Tần Phi Phi nghe vậy thì hơi đơ ra, sau đó lập tức vui vẻ ra mặt, tùy tiện gỡ chiếc nhẫn đá quý trên ngón trỏ xuống, nhét vào tay cậu.
"Anh lấy cái này đi! Cái này đắt lắm đấy!”
Chu Ngôn thấy cô cũng khá buồn cười, thật sự rất giống một đứa trẻ: “Sao tôi biết đây có phải hàng thật không?”
“Cứ tin tôi! Là thật đấy! Đồ của Tần Phi Phi tôi sao mà giả được?”
Cuối cùng Chu Ngôn cũng bị chọc cười, lòng mềm nhũn, cơn buồn ngủ giảm đi phân nửa, vén tay áo lên rồi xuống lầu nấu mì cho Tần Phi Phi.
"Mì trứng cà chua được không?”
“Được.”
“Ăn được hành tỏi không?”
“Ăn được.”
“Mỡ heo thì sao?”
“Ăn luôn.”
Chu Ngôn nhịn không được mà cười cười, cô gái này cũng không kén chọn, khá dễ nuôi.
Thật ra chỉ cần Chu Ngôn hơi chú ý một chút, thì sẽ phát hiện Tần Phi Phi hoàn toàn không để ý tới lời cậu nói. Cô đi vào phòng bếp mà cứ như phát hiện một thế giới mới, hết sờ chỗ này tới sờ chỗ kia, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
“Anh Chu Ngôn, sao trong bếp của anh có nhiều thứ kỳ lạ quá vậy?”
Tần Phi Phi hỏi, lúc đi qua một góc thì bị một con gà trống đột ngột vụt tới làm cho hoảng sợ hét lên. Chu Ngôn nghe thấy tiếng hét liền xoay người, động tác nhanh nhẹn bắt được con gà trống, cậu nhìn quanh bốn phía, sau đó hất cằm với Tần Phi Phi đang run như cầy sấy bên cạnh: “Lấy cọng dây thừng trên cái thùng kia cho tôi.”
Tần Phi Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Ngôn dùng dây quấn con gà trống lại, không quá chặt, nhưng con gà cũng không thể động đậy được.
Buộc lại xong, Chu Ngôn dùng ngón tay khẩy khẩy lông gà, hung tợn nói: “Lát nữa tao sẽ làm thịt mày.” Sau đó nở một nụ cười quỷ dị với Tần Phi Phi: “Sáng mai thêm món, nấu mì gà cho cô ăn.”
Tần Phi Phi hơi đờ ra, sau đó gật đầu như gà mổ thóc.