Chu Ngôn đúng thật là không “Quấy rầy” bọn họ quá lâu. Tác phong cậu nhanh nhẹn, hôm sau biến mất tăm cả nửa ngày, chạng vạng về nhà ăn cơm, cậu nói với Tần Phi Phi là mình phải đi ngay.
Trên bàn cơm chỉ có hai người bọn họ, Tần Phi Phi mở to hai mắt, cắn đầu đũa, nghiêng đầu, dáng vẻ như đứa thiểu năng trí tuệ: "Vậy anh phải tự mình đi tạm biệt Hàn Tranh đấy.”
“Tự mình đi tạm biệt...”
Chu Ngôn lẩm bẩm, nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng và thái độ "Người sống chớ lại gần” của hắn, lòng thầm buồn cười nhưng không thể hiện ra mặt.
“Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ta.”
Tần Phi Phi khăng khăng muốn lái xe đưa Chu Ngôn tới chỗ ở mới, rất khó để từ chối tấm lòng của cô. Chu Ngôn vốn định đồng ý, nhưng một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu, làm cậu suy xét lại.
Con bé này dính người như vậy, nếu để cô biết chỗ mình ở, chẳng phải cô sẽ thường xuyên chạy đến tìm cậu sao?
Chu Ngôn cẩn thận suy đoán, tuy ý nghĩ này vừa hoang đường vừa tự luyến, nhưng không phải là không có khả năng.
“Không cần, tôi tự gọi taxi là được rồi.”
Tần Phi Phi nghe vậy thì lập tức dậm chân: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh không tin kỹ thuật lái xe của em?!”
“Tôi thật sự không có ý đó. Tôi sợ ở đó xa xôi quá, vòng tới vòng lui rồi cô không tìm được đường về thì phiền lắm. Trời tối vậy rồi, một cô gái như cô đi một mình tôi không yên tâm.”
Ngày thường Chu Ngôn cũng rất khôn khéo, cậu liệt kê từng lý do một, Tần Phi Phi nghe xong, cân nhắc một lát, cuối cùng gật đầu.
Cô bĩu môi nói: “Có điều sau này anh phải thường xuyên đến thăm em đấy.”
Chu Ngôn lộ vẻ khó xử: “Sau này tôi còn phải đi làm...”
"Hay là em tới thăm anh nhé!” Tần Phi Phi phấn khích ngắt lời cậu, nụ cười trên môi cực kỳ xán lạn.
Được rồi, thua cô luôn.
Chu Ngôn, mày cũng đỉnh thật đấy, nửa đêm rảnh rỗi ra ngoài đi dạo rồi tự gây thêm phiền cho mình.
Chu Ngôn thuê nhà ở một khu nhà cũ đã hơn ba mươi năm tuổi, tòa nhà đó nhìn bề ngoài thì thật sự rất cũ kỹ, như có thể sập bất cứ lúc nào vậy. Có điều vào trong thì thấy cũng được, hình như hành lang vừa mới được sơn lại, một số bức tường vẫn còn trắng tinh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chu Ngôn ở tầng cao nhất, là tầng sáu, không có thang máy nên khiêng vali lên có hơi cực.
Lúc cậu thở hổn hển móc chìa khóa ra thì cửa ở đối diện bật mở.
Một người phụ nữ trung niên ôm một bé gái bước ra.
Ánh mắt bà ấy nhìn Chu Ngôn khá kỳ lạ, hỏi cậu: “Cậu là khách thuê mới của Lão Tiền à?”
Lão Tiền là chủ nhà của Chu Ngôn, là một ông lão đã hơn sáu mươi, tính tình hơi kỳ quái, có điều rất ngay thẳng. Nhà hơn năm mươi mét vuông đầy đủ nội thất, một tháng tám trăm tệ, ở thành phố Q thì cái giá này là quá rẻ.
Chu Ngôn rất hài lòng.
"Đúng vậy, hôm nay vào ở.”
Người phụ nữ trung niên “Ồ” một tiếng, sau đó thấp giọng: “Căn này rẻ lắm đúng không?”
Chu Ngôn nhướng mày: “Đúng thế.”
Vẻ mặt đối phương kiểu “Quả nhiên là vậy”, bà ấy lắc đầu: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, ở phòng này thì nhớ cẩn thận chút, có ma ám đó, người thuê phòng này đều không ở được lâu. Nghe nói từ khi xây xong là đã có người chết rồi, cũng không biết là thật hay giả nữa.”
“Cảm ơn dì nhé, mà dì à, tôi không sợ ma.” Chu Ngôn nhún vai, bình tĩnh cười cười.
Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ trung niên cứng đờ, nói “Tùy cậu vậy” sau đó đi xuống lầu.
Chu Ngôn đẩy cửa đi vào, bên trong tối đen, cậu mò mẫm nửa ngày mới tìm được công tắc đèn. Sau khi ấn công tắc tầm ba giây đèn huỳnh quang mới sáng lên, nhưng ánh sáng khá mờ, nguồn sáng không ổn định, lúc sáng lúc tối.
Cậu để vali sang một bên, ngã người xuống sô pha, động tác quá mạnh, bụi bay lên đầy mặt.
Chu Ngôn sặc, cau mày ho hai tiếng, rồi bất đắc dĩ đứng lên đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị quét dọn.
Chu Ngôn khá lười, nhưng vì sống một mình nên vẫn phải làm việc nhà. Vậy nên cậu cũng thành thạo, động tác tương đối nhanh nhẹn, chỉ hơn một giờ đã dọn dẹp sạch sẽ cái đống phế tích này.
Chu Ngôn đi một vòng trong nhà, hài lòng.
Tuy đồ dùng trong nhà cũ, tường bong tróc, có điều cuối cùng cũng giống... có người ở.
Làm việc tới lui, giờ thành ra mệt. Chu Ngôn đi vào phòng tắm định tắm nước nóng, nhưng cởi quần áo rồi mở chốt vòi sen cả buổi, mới chợt phát hiện vòi sen chỉ có nước lạnh chứ không có nước nóng.
Cậu lạnh tới mức run lẩy bẩy, vừa chửi má nó vừa mặc quần áo vào, cầm bóp tiền ra ngoài.
Lúc Chu Ngôn đóng cửa lại thì đúng lúc người phụ nữ trung niên kia ôm con gái về nhà, thấy cậu cũng chẳng chào, ngược lại còn hừ một tiếng.
Đệch, chuyện quái gì vậy.
Chu Ngôn thật sự không hiểu nổi, tâm trạng như bị chó cắn vậy.
Mặc dù cậu chưa bị chó cắn bao giờ.
Chu Ngôn đến trung tâm tắm gội* gần đó tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì đã 12 giờ đêm rồi. Cơ thể cậu ấm áp và vẫn còn buồn ngủ, chỗ này thất sự rất thoải mái, làm cậu đắn đo có nên ngủ tiếp không. Có điều nghĩ đến việc qua 12 giờ phải trả thêm 50 đồng cậu liền gạt bỏ ý nghĩ này đi.
*Tại Trung Quốc, nhưng nơi này không chỉ dừng ở các dịch vụ như tên gọi mà còn kinh doanh tích hợp bể bơi, phòng trọ, các hoạt động vui chơi giải trí,...
Ra khỏi trung tâm tắm gội cậu mới cảm thấy hơi đói, gần đó có một cửa hàng tiện lợi, Chu Ngôn đi vào mua hộp mì gói, lúc đang tính tiền thì điện thoại reo lên.
Cậu nhìn hai chữ “Hàn Tranh” trên màn hình, hơi sửng sốt.
“Sáu tệ tám.”
Thu ngân vừa dứt lời, người đầu bên kia điện thoại liền khẽ cười nói: “Còn chưa về à?”
“Đói bụng, đi mua mì gói.” Chu Ngôn một tay cầm điện thoại, một tay móc bóp tiền đặt lên quầy thu ngân, rút tờ mười tệ bên trong ra.
"Mì gói sáu tệ tám.”
Hàn Tranh đang chế nhạo cậu, Chu Ngôn bất giác nhướng mày.
Sao mà quen biết càng lâu, càng phát hiện người này khá kiệm lời.
Chu Ngôn thở ra một hơi: “Muộn thế rồi, có chuyện gì sao?”
"Cậu đi mà không nói với tôi tiếng nào, nếu không tôi đã đưa cậu đi.”
"Lúc đó Tần Phi Phi cũng nói thế rồi, nhưng không cần thiết.” Nhắc đến Tần Phi Phi, Chu Ngôn mới nhớ cô từng cố ý dặn cậu trước khi đi thì nói với Hàn Tranh một tiếng.
Ầy, vì vội quá nên quên mất.
Khuyết điểm của người già đấy, trí nhớ không còn như trước nữa.
Chu Ngôn rất khó chịu.
Hàn Tranh lại im lặng một lúc rồi mới mở miệng lần nữa.
"Cậu sống ở đâu?”
“Khu xưởng dệt lúc trước, là nhà cũ.”
“Ừ.” Chu Ngôn nghe được tiếng bật lửa: “Cậu ra đây đi.”
"Hả?” Cậu tưởng là mình nghe lầm.
Hàn Tranh lặp lại lần nữa: “Tôi nói là cậu ra đây đi.” Hắn dừng một chút: “Tôi đang ở đường đối diện.”
Chu Ngôn không kịp phản ứng, chờ đến khi cậu xoay người ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác đen và bao tay da đang khẽ vẫy tay với mình, cậu mới buột miệng nói một chữ không được sạch sẽ lắm.
"Đệch.”
Mẹ nó tà môn quá.
Giờ này trên đường thật sự rất hiếm có người qua lại. Đèn đường lờ mờ, gần như không nhìn rõ được gì xung quanh, lúc Chu Ngôn đi tới chỗ Hàn Tranh, ánh mắt cậu tập trung vào ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối trên đầu thuốc của hắn.
Trong bóng đêm, đặc biệt đáng chú ý.
Thị lực của Chu Ngôn không tốt, đến gần mới thấy rõ được vẻ mặt của Hàn Tranh, vẫn lạnh lùng như thường lệ, thậm chí còn lạnh hơn cả qua điện thoại.
"Sao anh lại đến đây?”
Hàn Tranh nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Tình cờ.” Hắn hút một hơi từ điếu thuốc vừa châm lửa, phun ra một làn khói.
Tất nhiên Chu Ngôn không tin.
Hàn Tranh cười: “Không thì cậu nghĩ sao? Tôi theo dõi cậu? Cậu là ai chứ?”
Hàn Tranh rất hiếm khi cười, nhưng cười lên thì trông rất bảnh.
Một kẻ rắn rỏi trông rất điếu tạc thiên*
*Là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.
Chu Ngôn lẩm bẩm trong lòng.
Ầy, dù gì cũng từng làm lính.
Thấy Chu Ngôn không nói gì, Hàn Tranh lại cười khó hiểu: “Đến nhà cậu đi.”
Chu Ngôn giật bắn cả người, nguyệt thái dương cũng giật theo: “Cái gì?”
"Chắc là ở gần đây nhỉ.” Hàn Tranh nhíu mày, giương mắt nhìn: “Sao thế? Tham quan một chút cũng không được à?”
Được hết được hết, anh là chủ nợ của tôi, đương nhiên là được tham quan.
Nhưng mà không nên ở giờ này và trong trường hợp này.
Chu Ngôn vô thức giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Hàn Tranh hơi kinh ngạc mà nhướng mày.
Người cỡ tuổi Chu Ngôn đeo đồng hồ không nhiều, nhưng cũng chẳng ít. Có điều rất hiếm có người đeo đồng hồ kiểu này, trông như kiểu đồng hồ cho người năm mươi, sáu mươi tuổi đeo vậy, mặt đồng hồ to, hơi cũ kỹ, thiết kế lỗi thời, trông rất cồng kềnh.
"Một giờ rồi.”
“Đúng vậy.” Hàn Tranh thúc giục cậu: “Không còn sớm nữa, mau đi thôi.”
Cuối cùng lúc dẫn Hàn Tranh về nhà, Chu Ngôn cảm thấy thật khó tin. Nghĩ kỹ lại bọn họ chỉ mới quen biết nhau mấy ngày, mà đã chuyển ba chỗ ở rồi.
Trước đó, cậu đã ở ngôi nhà trong thôn kia cũng đã nhiều năm rồi, còn tưởng rằng sẽ ở mãi như thế.
Đều là do cái cơn nghiện thuốc lá chết tiệt, cũng do con bé Tần Phi Phi kia ăn no không có gì làm rồi nhảy sông, nếu không thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Chỗ này của cậu cũng được đấy.”
Chu Ngôn không biết Hàn Tranh đang nói mát hay gì, nhưng so với căn “biệt thự cao cấp” kia của hắn thì nhà cậu chỉ là một cái khu ổ chuột.
Cậu ngáp một cái.
“Ừ, miễn có chỗ ở là được.”
Hàn Tranh nhìn cậu một cái, sau đó ngồi xuống sô pha.
"Hôm nay tôi ở tạm chỗ này.”
Hắn nói rất bình tĩnh, suýt chút nữa Chu Ngôn đã bị sặc nước miếng.
“Cái gì?”
Hàn Tranh lặp lại lần nữa, không vui nhíu mày: “Lỗ tai cậu có vấn đề à?”
Chu Ngôn đỡ trán: “Ấy, không phải... Chỗ của tôi không có cái gì hết.”
"Không sao. Tôi chợp mắt vài tiếng thôi. Trời sáng tôi sẽ đến bệnh viện thăm ông nội.”
Chu Ngôn tạm thời không nói nên lời, lúc này cậu nhìn kỹ dáng vẻ của Hàn Tranh, trông thật sự đã rất mệt, cằm mọc ra ít râu, mắt giăng kín tơ máu, hai mắt sưng lên đến dọa người.
Hình như một ngày trước hắn không có như vậy.
Chu Ngôn thật cẩn thận hỏi: “À ừm... ông nội của anh... vẫn khỏe chứ?”
Hàn Tranh gượng cười quả thực còn khó coi hơn cả khóc: “Hôm nay lại vào phòng cấp cứu, tôi không dám nói với Phi Phi.”
Chậc, vậy là rất nghiêm trọng rồi. Chu Ngôn không ngờ, Hàn Tranh lại rất lo lắng cho con bé Tần Phi Phi.
"Mệt muốn chết, tôi đi tắm cái đã.” Hàn Tranh đứng lên, duỗi người.
Chu Ngôn nghe vậy thì hơi ngượng ngùng nói: “Ờm... hình như vòi nước nóng hỏng rồi.”
“Không sao.” Hàn Tranh nói.
"Ồ?” Chu Ngôn hơi ngớ ra.
Mười phút sau, vòi nước trong phòng tắm của Chu Ngôn chảy ra nước ấm.
Chu Ngôn nhìn Hàn Tranh bỏ cái cờ lê xuống, rửa sạch bàn tay bị nhuốm đen, lúc này cậu mới hiểu được cái câu “Không sao” của hắn là có ý gì.
Chu Ngôn bật cười: “Chà, không ngờ anh còn rất toàn năng nữa.”
Hàn Tranh rửa tay xong thì tắt vòi nước, nhìn cậu qua lớp sương trong phòng tắm với vẻ hờ hững: “Tôi còn làm được nhiều việc lắm, sau này cậu sẽ biết thôi.”