Nhà của Hàn Tranh không giống với tưởng tượng của Chu Ngôn. Chu Ngôn vốn tưởng hắn sống ở một nơi cực kỳ xa hoa, nhưng tuy nơi này rất rộng, có điều lại là nhà cũ, trang trí theo phong cách ngày xưa.
Hàn Tranh sắp xếp cho cậu ở căn phòng trên lầu hai, vách tường trong phòng là màu tím nhạt, tủ, giường và đồ trên giường đều có cùng màu.
Một người đàn ông mét tám như Chu Ngôn ở đây thật sự có hơi quái dị.
Chu Ngôn hỏi hắn: “Đây là phòng của Tần Phi Phi à?”
“Không phải.” Hàn Tranh bật đèn phòng tắm: "Thường ở nên mỗi tuần đều có người đến quét dọn, chăn đệm rất sạch sẽ, cậu muốn gì ở đây cũng có.”
Chu Ngôn không hỏi thêm nữa, sau khi Hắn Tranh rời đi, cậu tắm rửa, gội đầu rồi nằm xuống giường, nhưng lại không ngủ được. Hình ảnh La Vũ Tịnh kiêu ngạo chỉ vào mũi cậu cứ hiện lên trong tâm trí, tựa như một thước phim quay chậm không ngừng lặp đi lặp lại.
Nhưng ban ngày quá mệt mỏi, không lâu sau mí mắt liền nặng trĩu, may là cả đêm không nằm mơ. Nhưng vì kéo vali mấy tiếng liền nên hôm sau tỉnh dậy cậu bị đau eo và lưng, cánh tay cũng nhấc lên không nổi.
Chu Ngôn đánh răng rửa mặt và thay quần áo xong, nhìn giờ, đã 7 giờ rưỡi. Ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Chu Ngôn vừa mới đẩy cửa ra đã nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện ồn ào, không cần thấy người Chu Ngôn đã biết người đang nói là Tần Phi Phi. Có điều lắng nghe cũng chẳng nghe thấy tiếng trả lời. Chu Ngôn nghĩ bình thường Tần Phi Phi khá là điên khùng nên cô lẩm bẩm nói chuyện ên cũng không có gì kỳ lạ.
Cậu đi xuống lầu, nhìn qua thế mà lại thấy có hai người. Tần Phi Phi với một cô gái có mái tóc dài và dáng người thon thả. Tần Phi Phi nhìn thấy Chu Ngôn thì “Ơ” một tiếng, cô gái kia quay đầu lại, làm Chu Ngôn hơi sững sờ.
Trắng nõn, khuôn mặt sắc sảo, còn có một vết sẹo đậm màu chiếm hết phần má phải.
Tần Phi Phi đi tới kéo cánh tay Chu Ngôn: “Anh Chu Ngôn, tối nay anh ngủ phòng cho khách đi, em đảm bảo sẽ lập tức cho người đến sửa sang phòng lại cho anh, sửa tốt hơn cả phòng ngủ chính luôn, anh đừng có ngủ phòng của chị ta!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Chu Ngôn không hiểu mô tê gì.
Cô gái kia mỉm cười, khi cười lên cứ như đang tắm mình trong gió xuân, rất dịu dàng, vươn tay ra với Chu Ngôn: “Xin chào, tôi là Lăng Ảnh. Phi Phi vẫn là trẻ con, anh đừng để ý tới con bé. Gần đây tôi ở nhà mình, lâu lâu mới tới đây một lần thôi, anh cứ yên tâm mà ở đi.”
Tần Phi Phi giận dữ, lạnh lùng quay đầu đi, Chu Ngôn đã hiểu rồi, người tên Lăng Ảnh trước mặt này chắc là vợ sắp cưới của Hàn Tranh. Nghĩ đến việc tối qua mình ngủ trong phòng một cô gái cậu bỗng cảm thấy không ổn lắm.
“Hôm nay tôi sẽ đi, sẽ không quấy rầy lâu đâu.”
"Anh Chu Ngôn, anh đừng đi mà, chỗ này rất rộng, anh muốn ở bao lâu cũng được!” Tần Phi Phi lo lắng, ôm cánh tay cậu không chịu buông.
Lúc này có một bà lão đi tới, kéo Tần Phi Phi ra, khẽ quở trách: “Tần Phi Phi, con gái con lứa mà cư xử kì vậy hả? Níu kéo tay đàn ông, còn ra thể thống gì nữa?! Nếu để ông nội con nhìn thấy thì ông nội sẽ mắng con đấy!”
Tần Phi Phi nghe vậy, không kiên nhẫn phất phất tay, la lên “Biết rồi biết rồi”, sau đó kéo Chu Ngôn lên phòng của mình.
“Bà lão kia là ai thế?”
Chu Ngôn ngồi khoanh chân trên ghế sô pha mini trong phòng Tần Phi Phi. Tần Phi Phi dùng ngón tay cuốn đuôi tóc mình, ánh mắt đăm chiêu: “Anh nói bà Uông à? Từ nhỏ bà ấy đã chăm sóc tụi em rồi… bây giờ bà ấy quản còn nhiều hơn ông nội em nữa.”
Chu Ngôn nhịn không được mà cười. Con bé Tần Phi Phi này đúng là mạnh miệng, rõ ràng nghe lời người lớn như vậy mà vẫn cứ phàn nàn tới phàn nàn lui.
"À đúng rồi, Lăng Ảnh chính là vợ sắp cưới của Hàn Tranh.” Tần Phi Phi nhỏ giọng nói bên tai Chu Ngôn: “Mặt chị ta... rất đáng sợ đúng không?”
Chu Ngôn nhớ lại vết sẹo lớn trên mặt Lăng Ảnh, nói thật, nếu không có vết sẹo đó thì chắc hẳn Lăng Ảnh sẽ rất xinh đẹp: “Là bẩm sinh sao?”
"Là do tai nạn, bị bỏng. Bạn trai cũ của Lăng Ảnh là Tạ Thần... đã chết trong trận hỏa hoạn đó.” Giọng điệu Tần Phi Phi hơi chần chừ, nói đến đây thì không nói tiếp nữa.
Chu Ngôn cảm thấy lúc này Tần Phi Phi hơi khác thường.
"Nói chung là anh đừng tin đồ xấu xa đó, chị ta giỏi nhất là giả làm người tốt, là một kẻ đạo đức giả điển hình. Thấy ai không vừa mắt là hại chết người đó.”
Tần Phi Phi nói quá lố lăng, Chu Ngôn không để trong lòng, nếu là thật thì Tần Phi Phi ngứa đòn này đã chết cả ngàn lần rồi.
Chu Ngôn vốn định ăn sáng xong sẽ đi, nhưng Tần Phi Phi lại năn nỉ ỉ ôi bảo cậu ở lại thêm một đêm nữa.
“Hôm nay Hàn Tranh đến bệnh viện chăm ông nội rồi, Lăng Ảnh lại muốn ở đây, em không dám ở chung phòng với chị ta, anh Chu Ngôn à, vì an toàn của em, anh ở lại với em đi mà...”
Kỹ năng làm nũng của Tần Phi Phi rất thượng thừa, năn nỉ một hồi, Chu Ngôn chỉ đành phải đồng ý.
Cơm trưa là Lăng Ảnh phụ bà Uông làm, bốn người, bốn món một canh, đồ ăn ngon hơn so với Chu Ngôn làm nhiều. Bà Uông khen Lăng Ảnh giỏi giang dịu dàng, Tần Phi Phi tràn đầy khinh thường, đang định mở mồm thì Chu Ngôn ở dưới bàn đạp cô một cái, Tần Phi Phi uất ức ngước mắt nhìn cậu, sau đó im lặng lùa cơm.
"Có thể nhìn ra được Phi Phi rất nghe lời cậu.” Sau khi ăn cơm xong, Chu Ngôn giúp Lăng Ảnh thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, Lăng Ảnh nói đùa: “Khá lắm, mấy năm nay, anh là người thứ hai có thể trị được Phi Phi đấy.”
Chu Ngôn nhún nhún vai: “Người đầu tiên là Hàn Tranh à?”
Lăng Ảnh lắc đầu: “Anh ấy tên là Tạ Thần, trước kia Phi Phi rất thích anh ấy, anh ấy cũng là bạn... bạn trai cũ của tôi.” Cô ấy thở dài: “Anh ấy chết trong một trận hỏa hoạn. Nhiều năm rồi... vết sẹo trên mặt của tôi là do trận hỏa hoạn đó gây ra. Phi Phi vẫn luôn rất ghét tôi, cảm thấy người nên chết năm đó là tôi mới phải.”
Chu Ngôn ngẩn người, lượng tin tức này có hơi lớn, làm cậu phản ứng không kịp.
Lăng Ảnh lau khô chén rồi úp lên tủ chén, cười với Chu Ngôn: “Cậu không hiểu con bé đâu. Tôi quen con bé cũng đã 20 năm, nhưng vẫn không hiểu được con bé là người như thế nào.”
Lời Lăng Ảnh nói có ẩn ý, có điều Chu Ngôn cũng không định tìm hiểu sâu hơn, cậu không rảnh, hơn nữa chuyện giữa bọn họ không hề liên quan tới cậu.
Buổi chiều Hàn Tranh trở về nhà, Tần Phi Phi đến bệnh viện thăm ông Tần, Lăng Ảnh bảo muốn đi cùng, Tần Phi Phi hừ lạnh, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Hàn Tranh, cô không dám từ chối.
Chu Ngôn đang chơi với chú chó mà Tần Phi Phi nuôi ở trên ban công, Hàn Tranh đi vào phòng khách đọc tờ báo đặt trên bàn, chờ đến lúc Chu Ngôn chơi xong rồi đi vào, hắn hỏi cậu: “Cậu đang tìm việc sao?”
Trên tờ báo đều là những thông báo tuyển dụng, được khoanh tròn và đánh dấu rất chi tiết.
“Đúng vậy.”
Hàn Tranh nhìn cậu một cái: “Không phải cậu mở quán ăn sáng à? Sao thế? Thiếu tiền?”
"Quán ăn sáng chỉ để duy trì cuộc sống, dù gì cũng phải tích lũy chút ít.”
Hàn Tranh cười, hỏi: “Là muốn trả tiền cho tôi đúng không?”
Sắc mặt Chu Ngôn cứng đờ, phản ứng này giống với dự đoán của Hàn Tranh, hắn biết mình đã đoán đúng rồi.
“Tôi không cần năm ngàn tệ đó đâu, cái câu ngày hôm qua là tôi nói bừa thôi.”
Chu Ngôn sửng sốt, đơ ra hết mười giây mới nhớ ra câu mà hôm qua Hàn Tranh nói là câu gì.
À, là cái câu “Cậu còn nợ tôi năm ngàn tệ, tôi không dám để cậu đi”. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thiệt tình, đúng là điên.
Cậu lắc đầu: “Không liên quan đến chuyện đó, tôi không thích nợ người khác. Đối với tôi, nợ tiền và nợ ân tình là như nhau.”
"Lúc trước làm phiền cậu nhiều ngày như thế, nhưng tôi đưa tiền cho cậu thì cậu lại không lấy.”
Chu Ngôn không ngờ hắn còn nhớ chuyện này, cậu thầm chửi ‘Đệch’ ở trong lòng. Đàn ông đàn ang lớn chừng này rồi mà sao cứ nhắc mấy chuyện nhỏ nhặt này vậy chứ.
Cậu nói: “Chuyện đó không đáng kể.”
Hàn Tranh thấy cậu không định nhiều lời, hắn cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Hắn nhìn kỹ mấy chỗ tuyển dụng mà cậu đã đánh dấu, tất cả đều là công việc không đòi hỏi bằng cấp. Hắn nhíu mày: “Cậu chưa học xong đại học?”
Chu Ngôn thẳng thắn: “Học tới năm ba thì bỏ học.”
"Tại sao?”
“Xảy ra chút chuyện.”
“Dù chưa tốt nghiệp thì cậu cũng là sinh viên, hoàn toàn có thể tìm được công việc tốt hơn.”
Chu Ngôn khẽ cười: “Anh không hiểu đâu. Tôi chỉ muốn làm công ngắn hạn, làm giàu với tôi mà nói là điều rất xa vời.”
Thấy Chu Ngôn không muốn nói thêm, Hàn Tranh không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Ở đây cậu không có chỗ ở, sau khi tìm được việc thì cậu ở đâu?”
Chu Ngôn đã tính toán xong rồi, lấy tờ báo trong tay Hàn Tranh, lật trang rồi chỉ vào phần quảng cáo cho thuê nhà: “Đây này.”
Hàn Tranh không còn lời nào để nói.
Nhìn thì trông cậu sống rất tùy tiện, nhưng thật ra lại là người cân nhắc mọi chuyện rất kỹ lưỡng.
Chu Ngôn không cho phép bất cứ ai can thiệp vào cuộc đời của cậu. Dù sao từ lâu trước kia, điều duy nhất cậu mong muốn cũng chỉ là mỗi ngày đi phơi nắng, chậm rãi già đi rồi chờ đón cái chết.
Hàn Tranh lấy gói thuốc lá trong túi ra, đưa cho Chu Ngôn một điếu, Chu Ngôn nhận lấy, vừa ngậm vào miệng Hàn Tranh liền ấn bật lửa, đưa ngọn lửa đến gần cậu.
Chu Ngôn nghiêng đầu, vài giây sau phun ra một ngụm khói.
“Bật lửa này tốt đấy.” Sương khói lượn lờ trước mắt, làm cậu không thấy rõ được khuôn mặt của Hàn Tranh.
Hàn Tranh nói: “May là bà Uông với ông nội không có ở nhà, trong nhà không được hút thuốc.” Hắn nói xong thì đi mở cửa sổ sát đất, cho không khí lưu thông. Sau đó hai người dứt khoát ra ban công hút thuốc, tàn thuốc rơi xuống đá cẩm thạch, một làn gió thổi qua liền bay tán loạn.
Chu Ngôn thầm cười nhạo trong lòng, lần này bị người ta phát hiện rồi.
Hai người im lặng hút xong một điếu thuốc.
Không khí có hơi ngượng nghịu.
Chu Ngôn suy nghĩ rồi nói: “À đúng rồi, quên chưa hỏi anh, anh làm việc gì thế? Nghe Tần Phi Phi nói anh từng làm lính.”
Hàn Tranh gật đầu: “Ừ, đã xuất ngũ nhiều năm rồi.”
Chủ đề này do Chu Ngôn tự khơi lên, nói đến đây lại không biết nói tiếp kiểu gì, cuối cùng chỉ biết lúng túng gượng cười: “Đàn ông thật đấy.”
Hàn Tranh liếc nhìn cậu, ánh mắt vẫn lãnh đạm như thường ngày.
Có thể là do gió thổi có hơi lạnh, Chu Ngôn rụt cổ lại, cảm giác mình đang tự chuốc vạ vào thân: “Vào trong thôi.”