Tình hình của ông Tần còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Hàn Tranh. Cả người gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, dùng đủ loại dụng cụ hô hấp lớn bé để duy trì sự sống. Ông chẳng kịp lo lắng cho Hàn Tranh và Tần Phi Phi, bởi vì hai ngày nay ông đều lâm vào hôn mê, lâu lâu tỉnh lại thì tinh thần cũng đang ở trạng thái mơ hồ.

Không có Hàn Tranh ở đây, chẳng ai làm chủ cho nhà họ Tần.

Tần Phi Phi đứng ngoài phòng bệnh, cách một tấm kính trong suốt khóc đến đứt gan đứt ruột, không biết còn tưởng đâu ông Tần đã đi đời.

Hàn Tranh cau mày túm Tần Phi Phi khóc tới quỳ rạp dưới đất lên, vẻ mặt ghét bỏ: “Khóc cái gì mà khóc?! Chắc chắn ông nội sẽ khỏe lại.” 

Tần Phi Phi lau nước mắt nước mũi, gào lên: “Hàn Tranh, anh mở to hai mắt ra mà nhìn xem! Ông ấy như vậy mà bảo sẽ khỏe lại?” 

Hàn Tranh cười lạnh: “Tại sao ông nội đột nhiên biến thành như vậy em là người rõ nhất. Tần Phi Phi, anh cảnh cáo em, chờ ông nội tỉnh lại, em phải ngoan ngoãn lại cho anh! Không được khóc lóc đòi chết, nghe không lọt tai là đòi bỏ nhà đi nữa. Em bao nhiêu tuổi rồi hả?” 

Mặt Tần Phi Phi dữ tợn, nhưng trong lòng vẫn sợ, tuy từ nhỏ Hàn Tranh đã dạy dỗ cô rất nghiêm khắc, nhưng lâu rồi hắn chưa giận dữ với cô tới mức này. Cô dè dặt nhìn hắn, cuối cùng cúi đầu, nhỏ giọng “Ò” một tiếng.

Chạng vạng cùng ngày, ông Tần tỉnh lại. Tần Phi Phi mừng tới khóc, tuy thân thể người bệnh yếu ớt không nói chuyện được, nhưng cô vẫn ngồi ở mép giường nắm lấy tay ông như cũ.

Ông Tần nhìn dáng vẻ của cô, rất vui mừng, khuôn mặt đầy nếp nhăn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Hàn Tranh ở văn phòng viện trưởng nghe hai bác sĩ phụ trách nói kỹ càng tỉ mỉ tình hình trước mắt. Bọn họ đều là người có uy tín trong ngành, bao gồm cả viện trưởng Trâu, ba của viện trưởng là bạn nhiều năm của ông Tần, từng là quân y. Mà kết luận của bọn họ đưa ra dường như đều là: Tình hình không được khả quan.

Viện trưởng Trâu vỗ vai Hàn Tranh: “Lo quá cũng vô dụng thôi. Có thể làm, chúng tôi đều sẽ làm. Bác Tần cũng lớn tuổi rồi...” 

“Tôi hiểu.”

Bệnh viện quá bức bách, không khí trong phòng bệnh tựa như đình trệ. Hàn Tranh thấy hơi khó chịu, quyết định đi ra ngoài một chút. Trùng hợp cơn nghiện thuốc lá lại tái phát, hắn sờ túi, không có bật lửa, chỉ có một hộp diêm.

Nhìn hộp diêm này, đột nhiên lại nghĩ đến Chu Ngôn.

Lúc ấy vội vàng ném cậu ở cửa bệnh viện, để cho cậu một mình xách vali rời đi, cũng không chờ đến lúc cậu lên xe ngồi. Hàn Tranh cảm thấy có hơi không ổn, suy nghĩ một lát rồi gọi cho Tiểu Báo, bảo cậu ta gửi số điện thoại mà lúc chiều đã gọi đến cho hắn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Kết quả lần đầu gọi đi lại không ai bắt máy.

Hàn Tranh không gọi lần hai. Hắn đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua hai lon bia, một gói mì và một cái trứng luộc. Nước nóng ở cửa hàng tiện lợi không đủ nóng, mì không nở hết được, ăn còn hơi cứng.

Hắn ăn rất nhanh, chẳng nếm ra được hương vị gì.

Những năm ở Nội Mông, trong hoàn cảnh gian khổ đó, có được một bát mì đơn giản đã là xa xỉ lắm rồi.

Có điều con người chính là kẻ hèn mọn như vậy. Đôi khi nhớ về khoảng thời gian đó, hắn lại có chút hoài niệm.

Hàn Trành ngồi ở cửa hàng tiện lợi nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn cảnh tượng vội vã của người đi đường.

Sau đó thì sao?

Hàn Tranh uống một ngụm bia lớn, một luồng khí từ cổ họng xộc lên mũi, cảm giác mát lạnh.

Hắn tự cười nhạo mình.

Sau đó, bệnh tình của người anh em tốt nhất của hắn bỗng nhiên nguy kịch, ngay cả gặp mặt lần cuối hắn cũng không thể gặp. Chỉ gặp được một ngôi mộ lạnh lẽo và bức thư mỏng như cánh ve.

Nhớ lại chuyện cũ, hắn bất giác có hơi thất thần, đến nỗi sau hơn mười giây khi chuông điện thoại reo lên hắn mới kịp phản ứng lại mà bắt máy.

Là một dãy số lạ, Hàn Tranh “Alo” một tiếng, bên kia lập tức nói: “Hàn Tranh, là anh sao?” 

Sau đó lại nói thêm: “Tôi là Chu Ngôn.” 

Giọng cậu trầm thấp, giọng điệu ôn hòa, làm người nghe cảm thấy rất yên lòng.

"Là tôi, Hàn Tranh.” Thật ra cũng chẳng có gì để nói, bọn họ bèo nước gặp nhau, chuyện của Hàn Tranh không liên quan gì tới cậu, chuyện của cậu Hàn Tranh cũng không có lập trường hỏi nhiều. Vì vậy hắn chỉ nói: “Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi.” Chu Ngôn dừng một chút rồi nói: “Thành phố ấm hơn trong núi, tôi định đợi một thời gian nữa rồi về.” 

"Đến lúc đó cậu về bằng cách nào?” 

Theo hắn biết, giao thông ở thôn không thuận tiện lắm, ngay cả xe buýt cũng chỉ đến chỗ cách thôn tám ki-lô-mét. Rừng núi hoang vắng, rất khó gọi xe.

"Có bạn đưa tôi về.” 

Bỗng im lặng một lúc. Cửa hàng tiện lợi có người bước vào, một luồng gió lạnh lập tức thổi vào bên tai Hàn Tranh, rót vào cổ áo hắn, có sự đối lặp trong ngoài này hắn mới biết bên ngoài lạnh như thế nào.

Lúc cánh cửa tự động mở ra, tiếng “Xin chào quý khách” từ trong điện thoại truyền tới cực kỳ rõ ràng, vài giây sau đó, Hàn Tranh nghe thấy một tiếng “Xin chào quý khách” giống hệt như tiếng vọng.

Hai người cúp điện thoại.

Sau đó Hàn Tranh bỗng bật cười một tiếng.

Tiếp sau đó, Hàn Tranh một mình uống hết hai lon bia, thẳng đến khi Tần Phi Phi cứ như điên mà liên tục gọi tới bảo chán quá, thúc giục hắn về bệnh viện hắn mới đứng dậy rời đi. Tần Phi Phi nhỏ hơn hắn vài tuổi, chung quy vẫn là một đứa trẻ, bảo cô ở cạnh ông Tần sao mà cô chịu ngồi yên được.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy Hàn Tranh, Tần Phi Phi lập tức đứng bật dậy, nhón chân vỗ vỗ bờ vai hắn: “À ừm... em đói bụng rồi, ra ngoài mua chút đồ ăn đây. Anh muốn ăn gì, em mua về cho anh.” 

Hàn Tranh liếc cô một cái: “Em về nhà đi.” 

“Em không về!” Tần Phi Phi trừng to mắt.

"Em ở đây cũng không giúp được gì, còn phiền thêm. Có việc gì thì anh báo cho em.”

“Em không cần!”

Hàn Tranh tức giận, thẳng thừng vỗ đầu Tần Phi Phi: “Anh nói lần cuối cùng, mau cút về cho anh!” 

Hàn Tranh từng làm lính, nói năng nghiêm khắc, Tần Phi Phi rất sợ khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, thấy hắn như vậy cô chỉ đành uất ức xách túi đi về.

Tần Phi Phi vừa đi khỏi, Hàn Tranh liền nhận được một cuộc điện thoại. Tên người gọi là “Chu Ngôn” hắn vừa lưu số vào nửa tiếng trước.

“Chuyện gì?”

Giọng điệu Chu Ngôn hơi không được tự nhiên: “Hàn Tranh, giờ anh... có rảnh không?” 

Năm phút sau, Tần Phi Phi lại bị Hàn Tranh gọi trở về.

Tần Phi Phi tức muốn điên, ở trong trạng thái có thể cắn người bất cứ lúc nào, chỉ có điều còn chưa kịp phát hỏa thì đã bị một câu của Hàn Tranh chặn lại: “Chu Ngôn xảy ra chuyện rồi.” 

Chu Ngôn là ai? Với Tần Phi Phi mà nói, cậu chính là ân nhân cứu mạng của cô đấy! Tần Phi Phi lập tức luống cuống, vội vã hỏi đã xảy ra chuyện gì, rồi ồn ào muốn đi theo xem sao.

"Em ở đây chăm sóc cho ông nội, đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa. Anh gọi cho Tiếu Báo rồi, cậu ta sẽ qua đây ngay.” 

Hàn Tranh sắp xếp xong, nghênh ngang mà đi mất, chỉ để lại một mình Tần Phi Phi đứng tại chỗ giương mắt nhìn.

Hắn lái xe rất nhanh, từ bệnh viện đến phía tây thành phố còn chưa tới nửa tiếng. Vừa đến đồn cảnh sát hắn đã nhìn thấy một chiếc Maserati màu đỏ kiêu ngạo đậu ở cửa. Hắn đã đoán được Chu Ngôn chọc phải người có địa vị, nhưng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.  ( truyện trên app tyt )

Cô gái tên La Vũ Tịnh kia trông khá trẻ, chắc còn nhỏ tuổi hơn cả Tần Phi Phi, nhưng toát ra một vẻ kiêu ngạo từ tận xương tủy, ánh mắt nhìn người khác khiến người ta phải nghi ngờ không biết mắt cô ta có mọc ở trên trời không.

Cô ta nhìn Hàn Tranh, lại nhìn Chu Ngôn đang đứng ở một bên, cười mỉa mai: “Ồ, còn có viện binh nữa à? Không phải là quen ở 'Chỗ đó’ đấy chứ?” 

Chu Ngôn ngẩng đầu nhìn Hàn Tranh, lúc đang muốn mở miệng nói gì đó thì đã thấy La Vũ Tịnh đi tới trước mặt Hàn Tranh, quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó ngẩng cao đầu, cười nói: “Anh là ai của Chu Ngôn thế?” 

Hàn Tranh nhíu mày, mùi nước hoa trên người La Vũ Tịnh quá nồng, khiến hắn thấy khó chịu. Hắn lướt qua cô ta, đi tới trước mặt một viên cảnh sát, hỏi: “Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” 

Viên cảnh sát kia phất tay, chỉ chỉ La Vũ Tịnh: “Có chuyện gì lớn đâu! Cô gái đó khăng khăng bảo chàng trai kia đụng vào xe cô ta, nhưng tôi có thấy xe cô ta hư hỏng gì đâu...” 

"Anh có biết xe tôi đắt thế nào không hả? Anh thì hiểu mẹ gì!” La Vũ Tịnh tức muốn hộc máu mà mắng: “Tôi lái xe rất đàng hoàng, tự nhiên cái tên Chu Ngôn này lại chạy ùa ra, làm tôi sợ tới muốn bệnh tim luôn! Các người lấy đèn ra mà soi thử coi, cái vết xước cỡ một tấc trên xe tôi là do anh ta làm ra đấy!” 

"Tôi không có đụng vào xe của cô.” Chu Ngôn vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, câu này là cậu nói với Hàn Tranh.

Hàn Tranh gật đầu, sau đó hỏi La Vũ Tịnh: “Không có bằng chứng, giờ cô muốn sao?” 

"Bồi thường cho tôi năm ngàn tệ, Chu Ngôn phải xin lỗi tôi.” La Vũ Tịnh mỉm cười: “Đương nhiên các người khăng khăng cho rằng các người không sai cũng được, tôi sẽ quậy cho tới luôn, để tôi xem hôm nay ai có thể đi ra khỏi chỗ này.” 

Cuối cùng Hàn Tranh quyết định giải quyết riêng. Nguyên do là viên cảnh sát đó đã thầm nói với hắn rằng La Vũ Tịnh là khách quen trong sở cảnh sát, tính tình đanh đá chua ngoa, rất khó đối phó, chọc cô ta thì sẽ không có kết cục tốt: “Nhìn tình hình này, tám mươi phần trăm là cậu trai họ Chu đó với cô ta có thù oán.” 

Chu Ngôn gian nan đi xin lỗi La Vũ Tịnh, trước khi đi, La Vũ Tịnh hung dữ cảnh cáo cậu: “Đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Áo khoác của Chu Ngôn không biết tại sao lại mất rồi, chỉ còn mặc một chiếc áo len hơi mỏng, lúc ngồi vào xe Hàn Tranh, cậu lạnh đến mức run lên bần bật. Hàn Tranh lấy chiếc áo khoác ở ghế sau đưa cho cậu: “Mặc vào đi.” 

Thấy qua thật lâu mà cậu không có động tác gì, Hàn Tranh quay đầu, phát hiện cậu đang ngẩn người.

Hắn cũng không nói gì, vừa định mở cửa sổ hút thuốc thì lại nghĩ đến dáng vẻ lạnh đến co rúm của cậu, dừng động tác lại. 

Một lát sau, Chu Ngôn bình tĩnh cảm xúc lại, cậu hít hít mũi, nhận lấy khăn giấy Hàn Tranh đưa qua lau nước mũi: “Số tiền kia về tôi sẽ trả cho anh, cho tôi xin số tài khoản ngân hàng đi.” 

"Cậu quen cô gái kia.” 

Cậu gật đầu: “Ừ.” 

“Có thù oán?”

"Tính cách La Vũ Tịnh từ nhỏ đã vậy rồi, nhưng bản tính không xấu.” 

Hàn Tranh cười khẩy: “Nhìn cô ta cứ như thể muốn giết chết cậu ngay vậy.” Lần đầu tiên hắn thấy có người lái xe Maserati ăn vạ một người qua đường. Hắn nhìn Chu Ngôn, đoán trên người cậu phỏng chừng không có năm ngàn tệ đâu.

Chu Ngôn im lặng.

Hàn Tranh bật máy sưởi, trong xe nhanh chóng ấm áp lên. Chu Ngôn còn cầm chiếc vali trước đó, Hàn Tranh đoán cậu không có chỗ để đi, cũng không hỏi cậu đi đâu mà thẳng thừng đạp chân ga chạy đi.

Có lẽ trong xe quá ấm áp thoải mái, cũng có thể là quá mệt nên chưa được vài phút Chu Ngôn đã ngủ thiếp đi. 

Chờ khi tỉnh dậy thì xe đã dừng, chiếc áo khoác lúc nãy vẫn còn khoác trên người. Cậu nhìn ra bên ngoài, trong màn đêm đen ngoài kia đang le lói một chút ánh lửa mỏng manh.

Chu Ngôn mở cửa, mặc áo khoác bước xuống xe.

Hàn Tranh đứng hút thuốc cách đó không xa. Thấy cậu đi tới thì dập thuốc đi, chỉ một căn biệt thự phong cách cũ phía trước: “Khuya rồi, đêm nay ngủ ở đây đi.” 

Chu Ngôn hơi do dự.

"Lúc trước làm phiền cậu lâu như vậy, hôm nay coi như bồi thường đi. Hơn nữa cậu còn nợ tôi năm ngàn tệ, tôi không dám để cậu đi.” 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play