Thiên Lôi Không Lay Động Được Địa Hỏa

Chương 4


4 tháng

trướctiếp

Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hai người lại đi thêm hơn một tiếng, trên đường đi họ không nói một lời, Chu Ngôn còn suýt chút nữa lạc đường, phải đi đường vòng xa hơn.

Tuy Hàn Tranh vẫn không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng đã chậm hơn lúc đầu, Chu Ngôn cũng không quá mệt.

Cũng không phải hoàn toàn là người gỗ. Cậu chửi thầm.

Lúc tới chỗ Lão Ngư Đầu thì tuyết đã ngừng rơi. Bầu trời sau cơn tuyết quang đãng tươi sáng, bao la vô tận, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây mỏng chiếu xuống mặt đất.

Chu Ngôn còn cảm giác được cả người không còn ướt nhẹp dính nhớp nữa, cả người từ đầu đến chân rất sảng khoái.

Với thời tiết này nên tất nhiên tiệm đánh cờ kinh doanh rất ế ẩm. Chu Ngôn dẫn Hàn Tranh đi vào tiệm bằng cửa sau, gọi một tiếng “Lão Ngư Đầu”.

Không lâu sau trong nhà kho có một cái đầu ló ra.

"Ai thế? Tiểu Ngôn đấy à?” 

Lão Ngư Đầu là một ông lão rất hiền lành, tóc hoa râm, trông như đã ngoài sáu mươi, vừa nghe tới đây mượn điện thoại liền nhịn không được lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không khéo rồi, từ năm ngoái điện thoại đã bắt đầu hỏng chỗ này hỏng chỗ kia, tháng trước ông đã vứt đi rồi.” 

Chu Ngôn quay đầu liếc nhìn Hàn Tranh, vẻ mặt hắn nghiêm trọng đúng như dự đoán.

"Lão Ngư Đầu, trong thôn không có ai còn giữ điện thoại bàn nữa sao?” 

Lão Ngư Đầu xua tay, thở dài: “Không có đâu, bây giờ ai cũng dùng điện thoại di động. Năm ngoái con trai ông còn mua cho ông cái điện thoại cho người già, bảo là dùng rất tiện.” 

Vậy thì thật sự hết cách rồi.

Đi tới cửa, Lão Ngư Đầu vẫn còn rất niềm nở muốn giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, nhưng Chu Ngôn từ chối.

"Bọn con có việc gấp phải về, lần tới khi tuyết tan, ông đến chỗ con, con tự tay nấu cơm mời ông.” 

Hàn Tranh thoáng nhìn Chu Ngôn một cái.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt tuyết, đâu đâu cũng là một màu trắng xóa, khá lóa mắt.

Chu Ngôn nhìn hắn lấy một cái kính râm trong túi ra, vừa định đeo lên thì đột nhiên dừng động tác lại, quay đầu hỏi cậu: “Cậu có đem theo kính râm không?” 

Chu Ngôn lắc đầu.

Giây tiếp theo, kính râm Hàn Tranh đang cầm đã nằm trong tay cậu.

"Đeo lên đi, đề phòng quáng tuyết.”  - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Giọng điệu hắn rất nghiêm túc, hoàn toàn là cái kiểu ra lệnh. Chu Ngôn hơi đờ ra, sau đó cười giả trân: “Không cần khách sáo...” 

"Tôi sợ cậu đi sai đường rồi không tìm được đường về.” Hắn nói, sau đó ánh mắt chuyển lên cái mũ trong tay cậu: “Đeo mũ lên luôn đi.” 

Hai tiếng sau, rốt cuộc cũng về đến nhà.

Mới vừa vào cửa, Tần Phi Phi đã lập tức ra đón vào, dáng vẻ rất tha thiết: “Thế nào rồi? Gọi được không? Ông nội nói sao?”

Hàn Tranh không nói gì mà đi thẳng vào phòng bếp, rót một ly nước.

Tần Phi Phi sửng sốt, nhìn về phía Chu Ngôn.

Chu Ngôn nhún vai: “Điện thoại bị tháo rồi.” 

Đi liên tục bốn năm tiếng, cả người mệt tới mức chỉ muốn nằm liệt trên giường, Chu Ngôn không muốn nấu cơm, chỉ nói câu “Muốn ăn gì thì tự vào bếp làm” rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Kết quả vừa mới nhắm mắt lại, Tần Phi Phi đã vô cùng lo lắng mà tông cửa chạy vào phòng.

"Chết rồi chết rồi! Hàn Tranh muốn đi! Anh Chu Ngôn, anh mau giúp tôi ngăn anh ấy lại đi!” 

Chu Ngôn nghe vậy liền giật mình, vội đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng.

Ở cửa, Hàn Tranh đã lau sạch tuyết đọng ở trên xe, đang ngồi ở ghế lái kiểm tra xe.

Chu Ngôn gõ cửa sổ xe, sau đó cửa kính được hạ xuống.

Hàn Tranh đeo kính râm mang bao tay da, tóc ngắn ngủn, trông rất mạnh mẽ nam tính.

"Anh muốn đi thật sao?”

"Làm phiền cậu chăm sóc cho Phi Phi thêm mấy ngày, đợi thời tiết tốt hơn tôi sẽ đến đón em ấy về.” 

“Tại sao bây giờ không dẫn cô ấy về luôn?” 

"Nguy hiểm, tôi không thể để em ấy mạo hiểm tính mạng được. Lỡ như em ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không biết ăn nói với ông nội thế nào.” 

Chu Ngôn cười, nhưng lòng lại không cười: “Thì ra anh cũng biết là nguy hiểm cơ à? Mạng của cô ấy là mạng, vậy mạng của anh không phải chắc?”

Hàn Tranh trầm ngâm một lúc lâu, Chu Ngôn cảm nhận được ánh mắt sau cặp kính râm đó giờ đây đang rất u ám.

Giọng hắn càng trầm thấp hơn: “Người cô đơn thì sợ cái gì chứ.” 

Chu Ngôn vô thức lùi về sau một bước.

Trong đầu lùng bùng mấy tiếng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu lắc đầu: “Tần Phi Phi nói với tôi rồi, ông nội của cô ấy chính là ông nội của anh. Cô ấy xem anh là anh trai ruột.” 

Chu Ngôn nhớ lúc trước hình như Tần Phi Phi đã nói như vậy, cậu cũng không nhớ rõ nội dung lắm, có điều ý nghĩa cũng sêm sêm. 

Hàn Tranh im lặng không nói, tay đặt trên tay lái, không biết đang nghĩ gì.

Tần Phi Phi đứng cách đó hơn một mét, có hơi sợ hãi mà nhìn Hàn Tranh.

Một lát sau, Chu Ngôn chịu thua.

"Bỏ đi, để tôi đi chung với anh. Tôi có thể chỉ đường cho anh, tôi biết đường nào dễ đi.” 

"Không cần, cậu ở đây đi, Phi Phi ở một mình tôi không yên tâm, đến cả cơm mà em ấy còn không biết nấu.” 

Lúc này, Tần Phi Phi chạy tới kéo cánh tay Chu Ngôn, năn nỉ Hàn Tranh: “Hàn Tranh, xin anh đấy, cho em đi cùng với.” 

“Không được.” Hàn Tranh rất kiên quyết, còn chẳng thèm liếc cô lấy một cái, chặt đứt con đường thương lượng.

Tần Phi Phi mím môi: “Anh đi một mình em cũng lo lắng vậy. Anh nhìn đi, sắp có tuyết rơi nữa rồi, dự báo thời tiết nói trễ chút nữa sẽ có bão tuyết. Lỡ như anh không ra ngoài được thì sao? Anh muốn em và ông nội phải làm sao bây giờ hả?” 

Hàn Tranh châm điếu thuốc. Chu Ngôn phát hiện động tác lấy thuốc và châm thuốc của hắn rất thành thạo, dáng vẻ cau mày dùng lòng bàn tay chắn gió để châm thuốc thật sự rất nam tính.

Sự chờ đợi kéo dài như một thế kỷ. Chu Ngôn biết chắc chắn nội tâm của hắn bây giờ đang xảy ra một cuộc chiến. 

Hàn Tranh hút xong điếu thuốc, dập thuốc đi rồi tùy tiện ném điếu thuốc xuống tuyết.

"Thu dọn đồ đạc rồi chúng ra đi.” 

Tần Phi Phi không có nhiều đồ đạc, dọn một lát là xong, sau đó vào trong xe ngồi. Ngược lại là Chu Ngôn, lề mề hết nửa ngày, cuối cùng dứt khoát kéo một cái vali nhỏ đi.

"Sẵn tiện vào thành phố ở vài ngày để xử lý chút việc.” Cậu còn giải thích.

Hàn Tranh không nói gì thêm, nhìn cậu bỏ vali vào cốp xe thông qua kính chiếu hậu, mở cửa ghế phụ.

"Chờ đã!” 

Chu Ngôn bỗng nhiên hô một tiếng, Hàn Tranh thấy cậu vội vàng chạy lên lầu, không lâu sau thì cầm giấy bút và băng keo hai mặt xuống.

Hàn Tranh khoanh tay dựa lưng vào cửa xe, ung dung quan sát xem Chu Ngôn muốn làm gì. 

Chu Ngôn cẩn thận dán băng keo hai mặt lên bốn góc của tờ giấy, xé lớp ngoài đi sau đó dán lên cửa.

Giấy dính vào rồi, cậu hơi khom người viết mấy chữ to lên tờ giấy: “Tạm nghỉ kinh doanh năm ngày.” 

Chữ không ngay ngắn, nhưng từng nét đều rất nghiêm túc, có điều chữ cứ như mấy đứa tiểu học mới vừa học viết.

Chu Ngôn mới vừa ngồi vào ghế phụ, Tần Phi Phi ở ghế sau liền nói: “Anh Chu Ngôn, chữ của anh xấu quá.” 

Chu Ngôn cũng không giận, vừa thắt dây an toàn vừa vui đùa nói: “Cái này là do cô không hiểu, nghiên cứu khoa học nói người viết chữ xấu lớn lên đều rất đẹp đó.”

“Ha ha ha ha ha…” Tần Phi Phi cười to: “Anh xem nghiên cứu khoa học ở đâu đấy?” 

“Trong vòng bạn bè.” Chu Ngôn nghiêm túc trả lời.

"Đa số mấy cái nghiên cứu, tin tức trong vòng bạn bè đều là để câu view, để lừa người già, trung niên và phụ nữ không có kiến thức thôi. Anh Chu Ngôn à, anh cũng ngốc thật đấy!” 

“Tần Phi Phi.” Cuối cùng Hàn Tranh cũng hết chịu nổi, không nhịn được nữa mà quát cô.

“Biết rồi biết rồi, em đùa tí thôi mà, hung dữ thế làm gì...” Tần Phi Phi uất ức, Hàn Tranh bơ đẹp cô.

Bởi vì thời tiết không tốt, tình hình giao thông lại kém, lái ra khỏi thôn đã mất tận một tiếng. Tần Phi Phi ở ghế sau đã ngủ say như chết, tiếng ngáy vang bốn phương tám hướng, Chu Ngôn không dám nhắm mắt, liên tục chỉ đường cho Hàn Tranh.

Dáng vẻ lái xe của của Hàn Tranh rất nghiêm túc, không hề nói lấy một câu dư thừa vô nghĩa.

Chờ đến khi ra khỏi núi, tới đường cái có đèn giao thông, Chu Ngôn nói với Hàn Tranh: “Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa tôi lái cho.” 

Hàn Tranh dừng xe ở ven đường.

Hắn quay đầu ra sau nhìn, phát hiện Tần Phi Phi vẫn còn ngủ ngon lành. Mà Chu Ngôn ở bên cạnh đã cởi dây an toàn, tinh thần phấn chấn sửa sang lại túi của mình.

"Phía trước có một cái cửa hàng tiện lợi, tôi đi mua chút đồ ăn. Hai người muốn ăn gì?” 

Hàn Tranh cũng cởi dây an toàn, nhìn cậu nói: “Cậu ở lại, để tôi đi.” 

Tay phải Hàn Tranh xách cái túi to đựng bánh mì, bánh quy và sữa bò, tay trái cầm một cái ly giấy dùng một lần, bên trong là lẩu Oden, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. 

Chu Ngôn đã ngồi vào ghế lái, đến dây an toàn cũng thắt xong. Lúc Hàn Tranh đưa ly lẩu Oden cho cậu, cậu hơi sửng sốt, sau đó nói: “Cảm ơn.” 

“Mấy món khác đặt ở ghế sau, muốn ăn thì bảo tôi.” Hàn Tranh dừng một chút, nhìn cậu cẩn thận húp một miếng nước lẩu nóng, ho khan một tiếng: “Cậu có thể lái tới chỗ cậu cần đến trước.” 

"Không cần. Tôi đến vùng ngoại ô phía Tây. Không phải các anh đi bệnh viện trung tâm sao? Gần đó đó có nhà ga, tôi ngồi tàu đi được rồi.”

Hàn Tranh không nói thêm gì nữa.

Có lẽ là do ngửi được mùi thơm, cuối cùng Tần Phi Phi cũng dậy, vừa xoa mắt vừa la đói, thấy lẩu Oden trong tay Chu Ngôn liền ồn ào bảo “Của em đâu của em đâu”, Hàn Tranh nói: “Không có.” 

Trong tay Chu Ngôn còn viên bò cuối cùng, hơi ngượng ngùng hỏi Tần Phi Phi: “Ăn không?” 

Tất nhiên Tần Phi Phi không thèm.

"Hàn Tranh, mẹ nó anh cũng thật bất công.” Tần Phi Phi vừa gặm bánh mì vừa uống hết nửa chai sữa bò, tức muốn hộc máu.

"Ngủ như chết vậy.” Hàn Tranh không để ý tới cô, lấy điện thoại ra muốn gọi điện.

“Hết pin rồi.” Hắn nhìn về phía Tần Phi Phi, Tần Phi Phi bĩu môi: “Anh đừng có nhìn em, em chơi game hết pin từ lâu rồi, cũng không đem sạc.” 

“Lấy của tôi gọi đi.” Chu Ngôn đưa chiếc điện thoại màu đen cho Hàn Tranh.

Điện thoại mà hai người họ dùng là Iphone 6, còn của Chu Ngôn là điện thoại nhái của một thương hiệu nội địa, mua ở chợ đen, một cái mấy trăm tệ, tất nhiên đồ sạc không giống, nên không có cách nào cho bọn họ mượn được.

Hàng nhái nên chất lượng tất nhiên sẽ không tốt, điện thoại vừa chuyển được Chu Ngôn liền nghe thấy một giọng nam to lớn vang dội truyền ra ngoài.

"Anh Hàn! Cuối cùng anh cũng liên lạc với em rồi! Mẹ nó em lo muốn chết rồi đây này!” 

Âm thanh rất độc đáo, Chu Ngôn vừa nghe một cái đã biết là Tiểu Báo gặp lần trước.

“Bọn tôi đang trên đường tới, ông nội giờ sao rồi?” 

Giọng Tiểu Báo không còn vang dội như vừa rồi nữa, nên Chu Ngôn không nghe rõ, chỉ có thể thấy được vẻ mặt của Hàn Tranh càng ngày càng nghiêm trọng.

Có điều hắn vẫn rất bình tĩnh.

Cuối cùng hắn cúp máy, trả điện thoại lại cho Chu Ngôn.

“Chúng ta đi thôi, phiền cậu lái nhanh lên một chút.” 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp