Chu Ngôn cũng chẳng biết mình nghĩ gì, đã lâu rồi cậu không nướng khoai, thế mà bây giờ lại đi nướng hai củ khoai lang đỏ siêu to rồi chạy đến ném cho Hàn Tranh.
Chu Ngôn xuất hiện bất ngờ, động tác cũng đột ngột, làm điếu thuốc chưa châm giữa hai ngón tay của Hàn Tranh rơi xuống đất.
"Nếm thử đi, nhà trồng đấy.”
Mới đầu Hàn Tranh hơi do dự, nhưng có lẽ là đói bụng, cộng thêm thời tiết lạnh, khoai lang nướng lại vừa thơm vừa nóng nên sau đó cũng không chần chừ nữa, bắt đầu lột vỏ khoai lang.
"Vào trong ăn đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Từ chối lần đầu không được, từ chối lần thứ hai còn khó hơn, Chu Ngôn hơi đắc ý thầm nghĩ, hắn không vào không được.
Hàn Tranh vừa định ngồi xuống cạnh lò sưởi thì Chu Ngôn liền bảo “Đợi đã”, sau đó kéo cái ghế nhỏ sang phía hắn, chỉ chỉ: “Ngồi đây, dưới đất dơ.” Nói xong liền tự ngồi xuống nền xi măng bẩn.
Hàn Tranh nhìn bộ quần áo màu đen đơn giản của Chu Ngôn, không nói gì.
Hắn im lặng ăn khoai nướng, Chu Ngôn giơ tay ra sưởi ấm, thỉnh thoảng dùng khóe mắt ngó qua Hàn Tranh, chờ đến khi hắn ăn xong miếng khoai cuối cùng mới cười thầm.
Chu Ngôn rót cho Hàn Tranh một ly nước sôi, Hàn Tranh giống như không hề sợ nóng, uống một hơi cạn sạch.
Chu Ngôn nghĩ chắc là hắn bị lạnh tới mức đông cứng rồi, ngồi cạnh lò sưởi lâu vậy mà mặt và tay vẫn đỏ ửng, trong đôi đồng tử đen như mực giăng đầy tơ máu.
Yết hầu hắn động đậy: “Cậu yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ dẫn em ấy đi.”
Chu Ngôn nhìn ra ngoài cửa: “Bây giờ bên ngoài đang có tuyết rơi, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có bão tuyết, đường trong thôn rất khó đi, nói không chừng núi sẽ bị chặn lại.”
Hàn Tranh im lặng.
“Bỏ đi. Cứ ở tạm chỗ tôi một đêm đi, có điều anh chịu khó ngủ ở nhà kho nhé.”
"Tôi có thể ngủ trong xe.”
“Bây giờ âm mười lăm độ.”
Hàn Tranh lại im lặng.
Chu Ngôn cảm thấy gần đây mình quá rảnh, hoặc tranh thủ con trẻ tích đức cho con cháu, nếu không tại sao hai ngày nay cứ liên tục cho người lạ tới nhà ở? Cậu thích yên tĩnh, thích nhất ở một mình, nếu không phải do bán đồ ăn sáng không kiếm được bao nhiêu tiền, thì cậu đã không cho thuê phòng.
Hàn Tranh vừa nhìn đã biết là loại người có điều kiện sống cực tốt, có lẽ đã quen sống trong nhung lụa, Chu Ngôn dọn dẹp nhà kho, nói một câu "Hình như còn dơ”, không ngờ Hàn Tranh lại đáp hai chữ “Khá tốt”, làm câu khách sáo giả tạo của Chu Ngôn lộn ngược về cổ họng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hắn nhận lấy chăn ga mà Chu Ngôn đưa cho, im lặng trải lên, Chu Ngôn đứng một bên, cứ như người ngoài cuộc vướng tay vướng chân, nói “Có việc thì gọi tôi” xong liền dứt khoát đi ra ngoài.
Giúp Hàn Tranh đóng cửa lại, Chu Ngôn xoay người ngẩng đầu lên, rồi bị Tần Phi Phi đứng ở chỗ rẽ cầu thang làm cho giật mình. Cô mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, tóc dài rối tung, vẻ mặt u ám nhìn Chu Ngôn.
“Muốn hù chết tôi à?” Chu Ngôn nhướng mày.
Tần Phi Phi nhíu mày, chu môi, bực bội nói: “Anh Chu Ngôn, sao anh lại cho anh ta vào?”
Chu Ngôn rất cạn lời với Tần Phi Phi: “Không cho anh ta vào thì đêm nay anh ta sẽ bị chết cóng đấy. Cô có biết bây giờ bên ngoài mấy độ không?”
Tần Phi Phi vẫn không phục, trừng to mắt nhìn Chu Ngôn: “Anh Chu Ngôn, anh đừng có bị vẻ ngoài của anh ta lừa! Anh ta khỏe lắm! Nhiệt độ ngoài đó không làm anh ta chết cóng nổi đâu! Trước kia Hàn Tranh từng làm lính ở Nội Mông, kiểu thời tiết tiết cực đoan này anh ta cũng gặp qua rồi, còn nhiều lần suýt chết nữa...”
Xem ra cậu đoán không sai, Chu Ngôn chửi thầm, quả nhiên Hàn Tranh đã từng là quân nhân.
Có điều đôi tình nhân này cũng độc lạ thật đấy, Hàn Tranh mặc kệ Tần Phi Phi nhảy xuống cái hồ lạnh như băng, Tần Phi Phi cũng chẳng thèm lo Hàn Tranh bị chết cóng trong ngày bão tuyết.
“Đời trước hai người có thù oán gì à? Chia tay sớm chút đi.”
Người Tần Phi Phi run lên, trừng mắt như sắp rớt luôn tròng mắt ra ngoài: "Anh Chu Ngôn anh hiểu lầm rồi! Hàn Tranh là anh của tôi! Tuy không phải anh ruột nhưng đã sống chung từ nhỏ đến lớn! Anh ta cũng gọi ông nội tôi là ‘ông nội’ đấy!”
Chu Ngôn vốn không rảnh lo chuyện nhà người ta, có điều mối quan hệ này khá thú vị, dù sao cậu cũng rảnh không có gì làm, bèn thuận thế hỏi tiếp: “Vậy tại sao hai người lại cãi nhau?”
Tần Phi Phi “Hừ” một tiếng, không phục: “Ai bảo anh ta muốn cưới đồ xấu xa kia làm chi!”
Chu Ngôn “Ồ” lên, đã hiểu.
"Thế là vì không thích chị dâu tương lai nên cô mới dùng cách tự sát để phản đối?”
“Cô gái đó xấu xa cỡ nào chỉ có mình tôi biết, những người khác đều không ai tin...”
Không biết tại sao, Chu Ngôn cảm nhận được cảm xúc của Tần Phi Phi đột nhiên chuyển từ phẫn nộ thành mất mát.
“Được rồi được rồi, không nói nữa, sớm hay muộn gì cũng phải về giải quyết, khóc lóc quậy phá cũng không phải là cách. Nhà có người lớn mà, cần gì cô phải làm loạn?”
Chu Ngôn cười cười, thấy cô lại sắp nổi giận liền vội vàng trấn an cảm xúc của cô.
Chu Ngôn cho rằng trễ nhất là hôm sau bọn họ sẽ về, nào ngờ trận tuyết này lại rơi mãi không chịu dừng.
Bên ngoài là lớp tuyết đọng thật dày, giống như toàn bộ thế giới đều biến thành màu trắng chỉ trong một đêm. Chu Ngôn không thích tuyết rơi, đặc biệt là rơi nhiều thế này.
Đâu đâu cũng trắng xóa, chói mắt.
Trước nay miệng Chu Ngôn rất thối, hôm qua nói là không chừng núi sẽ bị chặn, quả nhiên, sáng sớm tinh mơ cán bộ ủy ban thôn Triệu Tam đã đến từng nhà thông báo: Vì sự an toàn của người dân, hy vọng hai ngày này mọi người cố gắng đừng ra khỏi thôn.
"Tiểu Ngôn à, cho chú bát hoành thành bốn đồng.”
Không lâu sau, Chu Ngôn sai Tần Phi Phi bưng hoành thánh ra.
Triệu Tam thấy là người lạ thì ngẩn người: “Ai thế? Sao chỗ này lại có một cô bé? Tiểu Ngôn, chú mày lại lừa con người ta à?”
“Tôi cho cô ấy ở miễn phí mấy ngày, bảo cô ấy bưng bát hoành thánh chắc không có quá đáng đâu đúng không?” Chu Ngôn lại nhớ đến hai ngàn tám trăm tệ kia, đau như đứt mấy khúc ruột. Nếu sớm biết hai vị tổ tông đó ở đây lâu như vậy, thì lúc trước cậu đã không sĩ diện trả tiền lại rồi.
"Tiểu Đinh còn chưa về sao? Đi lâu thật đấy, Tiểu Ngôn à, cậu phải có tâm vào.”
"Ăn hoành thánh của chú đi!”
Chu Ngôn trợn trắng mắt, cầm giẻ lau trên bàn đi vào bếp.
Tần Phi Phi lẽo đẽo sau mông vào theo.
"Anh Chu Ngôn, người tên Tiểu Đinh... Là ai thế?”
Cô gái này còn rất nhiều chuyện nữa... Chu Ngôn nhìn cô một cái: “Khách trọ của tôi. Người thuê cái phòng hiện giờ tôi đang ở.”
"Ồ.” Trần Phi Phi đột nhiên mất hứng, lúc xoay người đi ra thì đụng phải Hàn Tranh đang muốn vào.
“Anh làm gì đấy?!”
Hàn Tranh không để ý tới cô, thẳng thừng vòng qua cô rồi hỏi Chu Ngôn: “Chỗ này không có sóng?”
Chu Ngôn quay đầu nhìn điện thoại trong tay hắn, nhún vai: “Bão tuyết, năm nào trong núi cũng thế. Cần dùng điện thoại gấp à?”
Hắn trầm ngâm một lát rồi gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Phi Phi, sau đó lại nhìn Chu Ngôn: “Báo bình an cho người nhà, sợ họ lo lắng.”
“Điện thoại không có sóng đâu, anh phải tìm điện thoại bàn gọi. Nhưng bây giờ ai cũng dùng điện thoại di động, người dân trong thôn đã tháo hết điện thoại bàn từ lâu rồi.”
Hàn Tranh im lặng.
“Anh Chu Ngôn...” Tần Phi Phi kéo ống tay áo cậu.
Chu Ngôn nhìn dáng vẻ như đã làm sai của Tần Phi Phi, lòng cậu lại mềm đi, nói: “Có điều năm ngoái Lão Ngư Đầu ở phía đông thôn nói trong tiệm đánh cờ của ông ấy còn một cái chưa tháo, không biết bây giờ có còn không...”
Hàn Tranh nghe vậy, vẻ mặt có chút thay đổi, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Chu Ngôn.
"Cậu có thể dẫn tôi đi được không?”
Chu Ngôn nghĩ chắc chắn đời trước mình mắc nợ hai người này.
Tiệm đánh cờ của Lão Ngư Đầu vừa xa vừa khó tìm, đường còn rất khó đi, vốn dĩ Chu Ngôn bảo Hàn Tranh lấy xe máy điện chở cậu đi, nhưng tuyết thật sự quá dày, lái cứ lệch qua lệch lại, Chu Ngôn không muốn chết nên dứt khoát kêu dừng.
“Thôi được rồi, chúng ta nên đi bộ thì tốt hơn.”
Hàn Tranh nhíu mày: “Vậy chiếc xe thì sao?”
“Đậu đây đi, thôn nhỏ, không có trộm đâu.”
Chu Ngôn và Hàn Tranh đi trên con đường nhỏ vắng tanh, cậu ở phía sau chỉ đường, Hàn Tranh đi phía trước.
Vóc dáng Hàn Tranh cao, chân dài, bước chân lại vững vàng, thường xuyên bỏ Chu Ngôn lại phía sau một đoạn thật xa.
Chu Ngôn thấy Hàn Tranh giống như một cái hũ nút vậy, nửa tiếng mà cũng chẳng nói lấy một câu, còn cậu đối với hắn thì chỉ là một cái GPS chạy bằng cơm.
Đi một lúc lâu liền đi hết nổi, chân giống như bị rót chì vậy. Tuy là ngày tuyết rơi, nhưng đi kiểu vậy cũng đổ mồ hôi khắp người, quần bông và vớ đều ướt, cả người rất khó chịu. ( truyện trên app tyt )
Chu Ngôn thật sự chịu không nổi nữa, gọi Hàn Tranh lại: “Chúng ta nghỉ một lát đi.”
Đúng lúc phía trước có cái nhà rơm bị bỏ hoang, Chu Ngôn ngồi dưới đất, gỡ khăn quàng cổ và mũ xuống rồi thở hổn hển.
Hàn Tranh ngồi cách cậu nửa mét, sống lưng thẳng tắp, vẫn luôn cúi đầu xem cột sóng trên điện thoại.
"Đừng xem nữa, không có sóng đâu. Nếu không Triệu Tam cũng sẽ không tới từng nhà thông báo là đừng ra ngoài.”
Hàn Tranh bỏ điện thoại vào túi, nói với cậu: “Nếu chỗ đó không có điện thoại thì chiều tôi sẽ về.”
Chu Ngôn nhìn đôi mắt của Hàn Tranh, cảm nhận được một sự áp bách vô hình.
Giọng điệu và ánh mắt của cậu đều nhàn nhạt: “Anh điên rồi à?”
“Ông nội có bệnh tim và cao huyết áp, mấy ngày trước tái phát phải nhập viện, tôi vẫn luôn gạt Phi Phi.”
"Đường núi vốn đã khó đi, tuyết còn đọng dày như vậy, anh sẽ lạc đường đấy. Hơn nữa tuyết rơi mãi không ngừng, lái xe ra ngoài rất nguy hiểm. Triệu Tam nói...”
"Đó chỉ là đề nghị thôi không phải sao?” Chu Ngôn hơi bất ngờ nhìn hắn, Hàn Tranh thế mà lại cười. Từ khi gặp mặt đến nay, đây là lần đầu tiên Chu Ngôn nhìn thấy được chút cảm xúc con người trên khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Tranh: “Hơn nữa tôi không phải người của thôn, không cần tuân thủ quy tắc.”
Hàn Tranh ngậm điếu thuốc trong miệng, sờ túi, nhưng lại không tìm thấy bật lửa.
Chu Ngôn ném cho hắn một hộp diêm.
Hàn Tranh lại cười, biết điều mà đưa hộp thuốc cho cậu.
Chu Ngôn lắc đầu, trả vật lại cho chủ.
Còn hút nữa ư?
Lúc trước nếu không phải cậu nghiện thuốc, nửa đêm bật dậy đi mua thuốc thì sao có thể dấn thân vào cái vũng nước đục này?
Chu Ngôn sợ rồi, cậu hít hít cái mũi.
Hàn Tranh liếc nhìn cậu, cười như không cười: “Bị cảm à?”
Chu Ngôn lau nước mũi, không nói lời nào.
"Bởi vì nhảy xuống hồ cứu Phi Phi?”
Anh cũng biết nữa đấy hả! Chu Ngôn giận sôi máu, hỏi hắn: “Anh cũng tàn nhẫn quá đấy, lỡ cô ấy chết thật thì phải làm sao?”
“Sẽ không.” Hắn nhún vai, bỗng ấn đầu thuốc xuống đất, dập thuốc đi: “Tôi đã dặn Mao Mao đi theo em ấy. Cậu không cứu, Mao Mao cũng sẽ cứu.”
Chu Ngôn im lặng một lúc lâu mới gọi Hàn Tranh một tiếng: “Này.”
Hàn Tranh ngước mắt nhìn cậu.
“Tần Phi Phi cũng không phải là cô gái ngang ngược như thế đâu.”
Hàn Tranh ngẩn người, hắn nhìn cậu, khóe mắt chậm rãi lộ ra ý cười.
“Ừ, tôi biết.”