Đêm đó Tần Phi Phi ngủ khá sâu, nhưng vẫn mơ hồ nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết của con gà trống cách đó không xa.

Cho dù có đang trong mơ thì lông tơ cả người cô vẫn dựng hết cả lên, da gà rớt lộp bộp đầy đất.

Bởi vì tối qua ngủ không ngon, sáng 7 giờ Tần Phi Phi đã tỉnh, trằn trọc mãi cũng không ngủ tiếp được nên dứt khoát xuống giường rửa mặt.

Hôm nay là một ngày tốt, tuy nhiệt độ không khí vẫn thấp như cũ, trong nhà Chu Ngôn không có máy sưởi, tối qua ngủ mà cả người Tần Phi Phi lạnh cóng, thẳng đến sáng tắm nước nóng mới ấm lên chút.

Ra khỏi phòng, không nhìn thấy Chu Ngôn ở cả lầu ba và lầu hai. Cửa phòng Chu Ngôn ngủ tối qua mở ra, đệm chăn bên trong chỉnh tề, như chưa từng có ai ngủ vậy.

Tần Phi Phi đi về phía cầu thang xuống tầng một, vừa bước tới gần vài bước đã nghe thấy tiếng người nói chuyện, tiếng thét to, còn có tiếng cười, giống như đang ở trong quán trà vậy.

Mà tình hình bên dưới đúng thật là như thế.

Hôm qua lúc vào không có bật đèn lớn, tối lửa tắt đèn nên Tần Phi Phi cũng không nhìn kỹ, bây giờ nghiêm túc nhìn mới phát hiện đây rõ ràng là một quán ăn nhỏ.

Trong không gian không lớn bày sáu cái bàn tứ giác chỉnh tề, trong đó có một cái bàn không có người, chỉ có mỗi cái bát không và hai cây muỗng, những cái còn lại thì đều có người ngồi, nam nữ già trẻ gì cũng có, trong đó có một người phụ nữ mặc đồ làng cầm cái bát đuổi theo một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi, vội vã đút cơm cho nó.

Chu Ngôn tựa vào khung cửa bếp, cúi đầu nghiên cứu vết xước măng rô trên ngón tay mình.

Hôm nay cậu mặc áo khoác quân đội màu xanh lục, eo quấn cái tạp dề hình Hello Kitty, mái tóc cậu cắt ngắn sạch sẽ, lộ ra vành tai, cằm nhọn mắt to, nhìn trông rất giống thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh.

Nhưng mà ăn mặc kiểu này trông già dặn quá, Trần Phi Phi thấy Chu Ngôn cũng không quá ba mươi.

Trong bếp có một người đàn ông trạc hai mươi đang bận rộn, tay chân cũng coi như nhanh nhẹn, mỗi lần làm xong một chén hoành thánh hay mì liền gọi một tiếng “Anh Ngôn”, ngay sau đó Chu Ngôn mới lết cái thân lười biếng đi vào bếp bưng đồ ăn ra ngoài. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tân Phi Phi đoán những người tới đây ăn đều là khách quen của Chu Ngôn, mỗi lần Chu Ngôn đặt đồ ăn xuống đều cười chào hỏi bọn họ, trò chuyện thêm dăm ba câu nữa mới đi về chỗ cũ đứng.

Tần Phi Phi quan sát một lúc rồi đi tới gọi cậu một tiếng.

Chu Ngôn chỉ chỉ cái bàn trống, hất cằm: “Cô ngồi đi, tôi bảo Mao Mao làm cho cô bát mì.” 

"Tôi muốn ăn hoành thánh.” 

“...”

Chu Ngôn kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt.

Cậu cũng biết vị tổ tông này rất phiền.

“Được.” 

Lúc hoành thánh của Tần Phi Phi được bưng lên thì khách khứa đi cũng hòm hòm rồi, Chu Ngôn dọn dẹp bàn, làm xong liền ngồi xuống đối diện Tần Phi Phi.

"Chừng nào cô đi?” 

Tần Phi Phi hít mũi, suy nghĩ rồi nói: “Hàn Tranh nói giữa trưa sẽ đến đây, có điều con người anh ta không đáng tin.”

"Ồ.” Chu Ngôn cũng lười hỏi cô “Hàn Tranh là ai”, bây giờ cậu chỉ quan tâm là làm cách nào để tống cổ vị tổ tông này đi.

“Cô mau đi đi, chiều tôi còn phải ra ngoài.”

Tần Phi Phi kéo ống tay áo Chu Ngôn: “Anh Chu Ngôn, thì ra anh làm dịch vụ ăn uống à?” 

"Dịch vụ ăn uống?” Chu Ngôn bị cái danh từ chuyên nghiệp này làm cho hơi sửng sốt, sau đó gượng cười hai tiếng: “Chỗ của tôi chỉ là quán ăn nhỏ, hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau nhiều năm nên mới đến ủng hộ thôi.” 

“Tôi nói này, người bồi bàn tên Mao Mao ấy, chắc chắn không phải người chuyên nghiệp! Làm bát hoành thánh còn không ngon bằng mì hôm qua anh làm.” 

Chu Ngôn không phải người nhỏ nhen, nhưng cô gái này nói chuyện không nể nang, nghe thế cậu liền không vui, kéo cái bát hoành thánh đã ăn được một nửa của Tần Phi Phi về phía mình.

"Không ngon thì đừng có ăn.”

“Tôi không hề có ác ý, anh đừng giận. Từ nhỏ tôi đã ăn đồ ăn Hàn Tranh làm rồi, anh ta rất chuyên nghiệp! Anh đối xử với tôi tốt như vậy, nên tôi sẽ giúp anh! Đợi lát nữa Hàn Tranh tới tôi sẽ bảo anh ấy bộc lộ tài năng cho anh xem, rồi dạy cho Mao Mao chút tay nghề, bảo đảm anh sẽ làm ăn phát đạt, khách tới cuồn cuộn luôn.” 

Chu Ngôn đẩy bát hoành thánh lại cho cô, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Không cần, chỗ tôi chỉ bán đồ ăn sáng, hàng xóm đều ăn quen hương vị này rồi. Cô không thích thì sau này không cần ăn.” 

Tần Phi Phi phát hiện cuộc sống của Chu Ngôn rất đơn giản, cũng vô cùng khô khan, tuy nhìn qua trông có vẻ nhàn nhã. 

Sau 9 giờ thì không có ai đến nữa, Mao Mao dọn dẹp nhà bếp xong liền đi, Tần Phi Phi thấy trước khi đi Chu Ngôn đưa cho cậu ta ba mươi đồng.

Khóe miệng Tần Phi Phi giật giật.

Ầy, keo thế.

Sau đó Chu Ngôn nằm lên cái ghế ở cửa, híp mắt phơi nắng, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Chu Ngôn vốn đang nhiều chuyện với Chu Công, bỗng cảm thấy vai mình nằng nặng, cậu bị gắt ngủ, ghét nhất là bị quấy rầy khi đang say giấc nồng. Cậu mở mắt ra, mất kiên nhẫn ngồi bật dậy, lời chửi bới còn chưa ra khỏi miệng đã ngây ngẩn cả người.

Trước mắt cậu là một người đàn ông xa lạ mặc áo khoác dài màu đen.

"Anh là ai?” 

Giọng điệu của Chu Ngôn không thân thiện lắm.

"Tôi tìm Tần Phi Phi.” Giọng người đàn ông rất trầm thấp. Chu Ngôn vẫn chưa đứng dậy, từ góc độ này cậu phải ngước lên nhìn, thứ thấy rõ nhất là phần cằm, đường nét cằm của người này rất mượt mà.

Chu Ngôn đứng lên, lúc này cậu mới phát hiện vóc dáng người nọ rất cao, Chu Ngôn 1m8 đã thuộc dạng cao ráo trong đám đàn ông rồi, ấy vậy mà khi đứng trước mặt người này cậu lại trông như một đứa trẻ vậy.

Chu Ngôn đoán hắn khoảng chừng 1m9, lớn lên trông cũng được, có chút giống với nam minh tinh mà cháu gái nhà ông Triệu mê đắm đuối dạo gần đây, gọi là Ngô Ngạn Tổ hay là Bành Vu Yến gì đó, Chu Ngôn chả nhớ. Dù sao thì trong mắt cậu, những người này cũng đều giống nhau cả.

“Chắc là Tần Phi Phi đang ở lầu ba, anh tự lên tìm đi.” Chu Ngôn hờ hững nói, cũng chẳng thèm liếc hắn nhiều thêm một cái mà vòng qua hắn đi tới phòng bếp, vừa đi vừa cử động khớp cổ mỏi nhừ.

Cậu ở trong bếp cán một miếng bột, không lâu sau người đàn ông kia lại đi xuống.

Lúc này, hắn đi vào phòng bếp.

Không khí trong phòng bếp đầy mùi bột mì, Chu Ngôn biết mặt mình bây giờ khá nhem nhuốc, có điều lúc này cậu không rảnh đi lo cho hình tượng, nhìn người đàn ông kia rồi hỏi hắn: “Có chuyện gì?” 

Lúc nhìn hắn Chu Ngôn có hơi thẩn ra. Đôi mắt hắn thật đẹp, giống như hắc diệu thạch vậy.

"Phi Phi không muốn đi.” Hắn lấy một phong thư trong túi ra đặt lên bàn: “Trong đây có năm ngàn tệ. Phiền cậu chăm sóc em ấy thêm một đêm.” 

Chu Ngôn xoa cục bột: “Anh đem về đi.” Cậu ngẩng đầu lần nữa, nở nụ cười cứng ngắc với hắn.

Người đàn ông nhíu mày, dáng vẻ hơi bất ngờ.

Chu Ngôn bỏ cục bột xuống, rửa tay.

"Chỗ này không phải nhà trọ, mà là nhà tôi. Hôm qua cứu cô ấy là xuất phát từ ý tốt, còn người tên Tiểu Báo đưa tôi hai ngàn tám trăm tệ chủ yếu là vì muốn tôi giữ cô ấy lại, miễn cho cô ấy lại nhảy sông. Số tiền đó anh cũng lấy về luôn đi.” 

Thật ra lúc nói mấy lời này, lòng Chu Ngôn đã nhỏ máu.

Hai ngàn tám trăm tệ đấy! Cứ thế mà đi tong hết rồi! Có số tiền này, cậu có thể trả tiền thuê Mao Mao được biết bao nhiêu ngày lận!

Nhưng Chu Ngôn vẫn rõ trong lòng rằng, thế giới này sẽ không có cái gọi là của rơi, đặc biệt là rơi xuống trước mặt Chu Ngôn. 

Người đàn ông không nói nữa, im lặng ra khỏi phòng bếp. 

Chu Ngôn tiếp tục ở trong bếp nhào bột, nhào đến khi tay tê rần mới rửa tay, định về phòng ngủ thêm chút nữa. Lúc đến cửa dẹp cái ghế nằm, khóe mắt cậu lơ đãng nhìn qua một phía, động tác dọn bất giác dừng lại.

Người đàn ông ngồi xổm ở cửa, điếu thuốc trên tay chỉ còn một nửa, hít thuốc nhả khói, rồi một cơn gió chợt kéo tới, làm Chu Ngôn ngửi được một mùi thuốc lá như có như không, mùi không nồng, thậm chí còn rất nhạt.

Cho dù chỉ thấy mỗi góc nghiêng của hắn, Chu Ngôn cũng biết hắn đang cau mày.

Chu Ngôn nhìn chiếc xe việt dã đậu cách đó không xa, sau đó thu mắt lại rồi đi lên lầu.

Quả nhiên đúng như dự đoán, cửa phòng ngủ của cậu đóng chặt, cậu gõ mạnh cửa phòng, bên trong truyền ra một tiếng thét bén nhọn.

"Cút đi!’

Chu Ngôn bình tĩnh lại: “Là tôi.”

Vài giây sau cửa được hé ra, Tần Phi Phi lộ ra một con mắt, ngó quanh sau đó kéo Chu Ngôn vào phòng rồi đóng cửa cái ‘rầm’, mọi hành động đều rất liền mạch lưu loát.

"Người đàn ông kia là ai?” 

“Hàn Tranh.” Tần Phi Phi chán nản nghịch ngón tay mình, lảng tránh ánh mắt của Chu Ngôn: “Anh Chu Ngôn, anh đừng quan tâm đến anh ta.” 

“Đừng quan tâm tới anh ta?” Chu Ngôn nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh ta muốn dẫn cô đi cô không đi, một hai phải ở lại chỗ tôi, vậy sao cô lại không hỏi tôi rằng tôi có chào đón cô không?” 

Tần Phi Phi không nói, xoa nắn ngón tay, cắn chặt môi như đăm chiêu gì đó, dáng vẻ rất bối rối.

Chu Ngôn đang định nói tiếp thì thấy cô gái trước mặt bỗng rơi hai giọt nước mắt, hơn nữa rơi càng lúc càng nhiều, như sông suối vỡ đê. Đời này Chu Ngôn sợ nhất là con gái khóc, vừa thấy con gái khóc thì cậu còn khó chịu hơn đối phương nữa, nên dù ban đầu cậu đã quyết định không dung túng Tần Phi Phi, lúc này lại không nhịn được mà mềm lòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Thôi được rồi, đừng có khóc, tạm thời tôi sẽ không đuổi cô đi, cô bình tĩnh trước đã, lát nữa tôi sẽ làm cơm trưa cho cô ăn, có chuyện gì ăn xong rồi giải quyết.”

Tần Phi Phi nghe thế, như được ân xá mà gật đầu: "Anh Chu Ngôn, anh thật tốt!” 

Vì vậy “Người tốt Chu Ngôn” phải cưỡi chiếc xe đạp sắp rớt ra từng mảnh đến chợ mua đồ ăn. Rau Chu Ngôn tự trồng, gia cầm thì tự nuôi, nên đi chợ cũng chỉ mua gia vị và một số nguyên liệu nấu ăn đặc biệt thôi.

Người đàn ông tên Hàn Tranh kia thấy cậu đi rồi về, ánh mắt và thần thái không thay đổi chút nào, quả thật rất giống người gỗ. Nếu không phải tàn thuốc lá dưới chân hắn dần chất đống thì Chu Ngôn đã tưởng thời gian bị ấn nút tạm dừng rồi.

Chu Ngôn làm một món mặn một món chay và canh: Cà ri gà khoai tây, canh rau cải ngọt, canh gà trứng cà chua. Sau khi làm xong, cậu ra cửa gọi Hàn Tranh: “Ăn cơm trước đi.” 

Hàn Tranh dập thuốc, quay đầu nhìn cậu một cái, thu ánh mắt sắc bén lại: “Cảm ơn, tôi không đói.” 

Chu Ngôn nhún vai, không mời lần thứ hai mà đi thẳng lên lầu gọi Tần Phi Phi.

Tần Phi Phi vui vẻ ra mặt, phấn chấn đi đến bàn ăn, nhưng lúc này không biết tại sao Hàn Tranh lại đột ngột từ phòng bếp đi ra, đầu tiên Tần Phi Phi sửng sốt, sau đó liền muốn chạy. Hàn Tranh nhanh tay nhanh chân túm cổ áo cô lại, như diều hâu bắt gà con mà tha cô đến trước bàn. 

"Ngồi xuống ăn cơm, ăn xong về với anh.” 

Giọng Hàn Tranh vừa trầm vừa thấp, lại còn lộ ra sự uy nghiêm, Chu Ngôn nghĩ, cái loại cảm giác này, ờm...nói sao nhỉ? Giống như quân nhân? Cậu gần như dám khẳng định người này đã từng làm lính.

"Em đã nói rồi, em! Không! Về!” 

Tính tình Tần Phi Phi như trẻ con, ở trước mặt Hàn Tranh là chả khác gì đứa con nít ba tuổi.

Hàn Tranh ngoài cười nhưng trong không cười, hừ lạnh một tiếng: “Em biết hôm qua mấy giờ ông em mới ngủ không?” 

Chu Ngôn nhạy bén phát hiện, sau khi Hàn Tranh nói câu đó xong, vẻ mặt Tần Phi Phi thoáng có sự do dự, nhưng lướt qua rất nhanh, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến em.” 

Lúc này Hàn Tranh cười thật, Chu Ngôn đoán chắc hắn tức giận thật rồi, đơn giản nói một chữ “được” liền về ngồi xổm ở chỗ cũ, tiếp tục im lặng hút thuốc.

Chu Ngôn làm một người không biết gì mà đứng xem, không có lập trường để nói thêm gì cả, nên chỉ lẳng lặng ăn cơm trưa với Tần Phi Phi. Ăn cơm xong, hai người mạnh ai nấy về phòng, Chu Ngôn không biết sau đó Tần Phi Phi làm gì, còn cậu thì đánh được một giấc tới khi bầu trời bên ngoài tối đen.

Mùa đông ban ngày ngắn, mới hơn bốn giờ mà trời đã tối sầm, Chu Ngôn bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, chỉ thấy bên ngoài đã lạnh hơn rồi.

Cậu ra ngoài nhìn, thấy Hàn Tranh vẫn ngồi ở đó, cậu chỉ thấy được cái bóng đen và ánh lửa lúc sáng lúc tối của đầu thuốc.

Chu Ngôn nấu một nồi mì trứng cà chua, bưng vào phòng cho Tần Phi Phi, mở cửa phòng ra, quả nhiên cậu thấy cô đang bọc kín trong chăn say sưa xem TV, bên cạnh là hai bịch snack khoai tây nát tàn tạ của Chu Ngôn. 

Chu Ngôn chỉ nói một câu: “Anh ta chưa đi.”

Tần Phi Phi như không nghe thấy gì.

Trời lạnh, Chu Ngôn mặc quần áo bông, khoác áo khoác quân đội mà còn cảm thấy lạnh.

Hà hơi một cái còn nhìn thấy làn khói dưới ánh đèn trong mùa đông giá rét.

Người đàn ông ngồi xổm ở đó, vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng.

Chu Ngôn vừa ngồi cạnh cái lò trong bếp để sưởi ấm vừa nhìn hắn, ánh lửa chiếu lên mặt cậu một màu đỏ hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play