Thật ra lúc đầu gối nhỏ không nhìn thấy Lục Miên Chi.

Con hẻm không rộng, năm người đứng đó đã chặn hết đường, gối nhỏ chỉ có thể nhìn thấy lưng của năm người này.

Gối nhỏ cũng không lên tiếng bảo mọi người tránh đường.

Cậu bị hình xăm trên cánh tay của một thanh niên thu hút, cậu ôm túi đồ ăn vặt nhìn kỹ, nhận ra một mảng màu sắc sặc sỡ kia thực ra là một con rồng, sau đó mới lễ phép mở miệng: "Xin lỗi, làm ơn..."

Năm người đồng loạt quay lại.

Gối nhỏ chưa từng thấy cảnh tượng này, lần đầu tiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, không tránh khỏi việc cảm thấy hơi căng thẳng.

Điều này không có gì đáng sợ cả. Họ không nhìn ra cậu là gối nhỏ.

Gối nhỏ tự nhủ mình phải bình tĩnh, ôm chặt túi đồ ăn vặt trong tay, tiếp tục nói: "Xin lỗi, làm ơn tránh đường."

Một thanh niên ngậm thuốc lá vô thức nhường nửa bước sang một bên, để lộ khuôn mặt của Lục Miên Chi không xa.

Gối nhỏ không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại Lục Miên Chi.

Cậu vô thức lùi lại nửa bước, sau đó cứng đờ tại chỗ.

Có một khoảnh khắc, gối nhỏ muốn trực tiếp quay người bỏ chạy.

Đáng tiếc là thanh niên xăm hình không cho cậu cơ hội này.

Anh ta đi tới, trực tiếp túm lấy cổ áo của gối nhỏ, quay đầu nhìn Lục Miên Chi và những người khác, rồi lại quay đầu đánh giá gối nhỏ.

"Mấy người quen nhau à?"

Gối nhỏ vô cùng căng thẳng, không biết nên gật đầu hay lắc đầu, đành cứng đờ đứng im không nhúc nhích.

Thanh niên xăm hình cũng không trông mong cậu trả lời, trực tiếp xếp cậu vào phe của Lục Miên Chi và Nguyên Tiềm: "Xem ra là quen rồi... Quân cứu viện của Nguyên Tiềm à?"

Một thanh niên đeo kính đi cùng anh ta lập tức cười khẩy đầy ác ý, như thể việc gọi gối nhỏ là quân cứu viện của Nguyên Tiềm là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn đối với Nguyên Tiềm.

Gối nhỏ mím môi, hơi tức giận.

Nhưng điều khiến cậu tức giận hơn là anh xăm hình lại đứng quá gần cậu.

Mùi thuốc lá trên người đối phương quá nồng, che lấp mùi nước hoa trên người cậu, còn lẫn với mùi hôi miệng, không ngừng xộc vào mũi cậu.

Gối nhỏ sắp bị ngạt thở rồi. Cậu không nhịn được ngửa đầu ra sau, cố gắng tránh mùi này đi.

Anh xăm hình cũng lập tức nhận ra ý định của gối nhỏ, anh ta cười xấu xa, kéo người về phía mình.

Không kéo được.

Nụ cười của anh xăm hình cứng đờ, anh ta không tin nổi nên lại kéo mạnh một lần nữa, vẫn không kéo được gối nhỏ.

"Mẹ kiếp..." Gân xanh nổi lên trên cổ anh xăm hình.

Anh ta bắt đầu làm côn đồ từ hồi cấp hai, ngày thường có thể chửi nhau với người khác ba tiếng không ngừng nghỉ. Nhưng bây giờ nhìn thấy thiếu niên nhíu mày, vừa ghét bỏ vừa ngoan ngoãn, anh xăm hình thực sự không chửi được.

Con hẻm yên tĩnh trong chốc lát, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng, anh xăm hình không chịu nổi nữa, hung hăng chửi một câu thô tục.

"Chúng tôi đến để đánh nhau, mẹ kiếp mày đừng hòng chạy ra ngoài gọi cảnh sát." Anh xăm hình cảnh cáo.

Thấy gối nhỏ gật đầu, anh xăm hình buông tay, ngẩng cằm lên, bảo gối nhỏ cút sang chỗ Nguyên Tiềm.

Gối nhỏ vừa được tự do lập tức lùi lại một bước.

Cậu hít một hơi không khí trong lành, dùng một tay vuốt lại cổ áo nhăn nhúm, sau đó mới vòng qua anh xăm hình.

Đi qua bốn thanh niên, cậu bị một thanh niên đeo kính trông có vẻ nho nhã, lịch sự hung hăng va phải.

gối nhỏ không biết đây là đang khiêu khích, không có cảm giác gì, ngoan ngoãn đứng sau Nguyên Tiềm và những người khác.

Cậu không thể rời đi, chỉ có thể cố gắng hết sức tránh xa Lục Miên Chi.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hai bên lại bắt đầu đối đầu.

Bên Nguyên Tiềm tuy ít người nhưng người nào cũng ung dung tự tại, người nào cũng lười biếng. Bên đối diện một mình căng thẳng, cuối cùng, một người đàn ông cạo trọc đầu bên đối diện lên tiếng trước.

"Tao không ngờ mày chỉ dẫn theo bạn bè đến đấy." Anh trọc nói chậm rãi, có vẻ hơi kiêng dè. Anh ta vỗ vai một thanh niên đeo kính bên cạnh, nói với Nguyên Tiềm: "Thế này nhé, chỉ cần mày theo bọn này đến bệnh viện xin lỗi cậu ấm nhà họ Trần..."

Thanh niên đeo kính ngẩng cằm lên hừ lạnh một tiếng.

Anh trọc lập tức bổ sung: "Để cậu Trần nhà nhà bọn này đấm một phát cho hả giận..."

Nguyên Tiềm như bắt chước thanh niên kia, cũng ngẩng cao cằm, hừ lạnh một tiếng.

Anh trọc dừng lại, quay đầu nhìn thanh niên được gọi là "Anh Trần."

"Nguyên Tiềm!" Thanh niên nhíu mày, dễ dàng bị Nguyên Tiềm chọc tức: "Em trai tôi lại vào viện rồi! Lần đầu tiên cậu đánh em trai tôi vào viện, cậu không đi thăm, không xin lỗi cũng được, còn…!"

Còn vào ngày xuất viện lại đánh em trai tôi vào viện tiếp.

Nghe đến "Đánh vào viện", gối nhỏ lập tức biết được lý do hai bên tụ tập ở đây.

Vài ngày trước, Nguyên Tiềm đã gọi điện cho Lục Miên Chi: Một tên khốn tên là Trần Chương đã nhiều lần xúc phạm mẹ ruột của Nguyên Tiềm, sau đó Nguyên Tiềm đánh tên khốn đó vào viện luôn.

Nguyên Tiềm và Lục Miên Chi đã nói chuyện điện thoại một tiếng đồng hồ, phần lớn là Nguyên Tiềm nói, Lục Miên Chi "Ừ ừ ờ ờ" qua loa vài câu, gối nhỏ bị anh ôm trong lòng, những gì nên nghe không nên nghe đều nghe thấy.

Gối nhỏ biết được nguyên nhân mâu thuẫn giữa Trần Chương và Nguyên Tiềm, Trần Ích cũng biết nhưng anh ta chỉ cảm thấy em trai mình ăn nói thô lỗ, đàn ông nói vài câu thô lỗ cũng chẳng sao. Người thực sự quá đáng vẫn là Nguyên Tiềm, đã nhiều lần ra tay đánh người.

Nhớ lại hình ảnh em trai nằm trên giường bệnh quấn đầy băng gạc, nhớ lại mình yêu cầu ba đến nhà họ Nguyên đòi công bằng nhưng chỉ nhận được câu trả lời là "Chỉ là trẻ con đánh nhau", rồi nhìn lại vẻ mặt không hề hối cải của Nguyên Tiềm trước mắt, Trần Ích tức giận không nói nên lời.

"Nguyên Tiềm, cậu chỉ là một..."

Những lời Trần Ích chưa nói ra không phải ai cũng hiểu, anh trọc lập tức vỗ vai Trần Ích.

Anh ta biết thân phận của Nguyên Tiềm nhưng những người anh ta mang theo thì không biết. Họ đều chỉ coi Nguyên Tiềm là một học sinh bình thường, nhiều nhất là thân thủ tốt hơn một chút, gan dạ hơn một chút, không biết nhìn sắc mặt người khác.

Nếu mọi người đều biết Nguyên Tiềm tuy thân phận không mấy vẻ vang nhưng cũng là cậu ấm của một gia đình giàu có thì còn đánh nhau thế nào được?

Trần Ích gọi anh đến giúp, anh không thể không giúp, nhưng Nguyên Tiềm, anh ta tốt nhất là không nên dây vào.

Nói thật, hai đứa con nhà giàu hẹn nhau đánh nhau.

Phim truyền hình cũng không diễn đến như vậy.

Anh trọc lẩm bẩm trong lòng.

Anh ta là người trong cuộc không muốn hai bên đánh nhau nhất, đành phải khuyên thêm lần nữa: "Nguyên Tiềm, ba người đi theo tôi hôm nay đều là anh em giang hồ. Ba người bên cậu chỉ là bạn học của cậu thôi. Mặc dù anh Trần sẽ không tự ra tay nhưng nếu thực sự đánh nhau thì cũng là bốn đánh ba..."

Anh trọc đã loại Trần Ích và Nguyên Tiềm ra khỏi danh sách những người đánh nhau.

Giống như một quy ước bất thành văn, những cậu ấm nhà giàu của hai bên khoanh tay đứng nhìn, đợi có kết quả thắng thua, bên thắng lần lượt đi đến, đá thêm vài phát vào người nằm dưới đất, rồi nói vài câu sỉ nhục đối phương.

Sự thật cũng gần giống như anh trọc nghĩ.

Ba của Nguyên Tiềm đã cảnh cáo Nguyên Tiềm, không cho cậu ấy gây chuyện nữa, thậm chí còn cảnh cáo cả Tần Nhất Chu, bảo anh ấy trông chừng Nguyên Tiềm, chứ không phải cùng nhau làm bậy.

Bên Trần Ích cũng vậy. Anh ta cũng biết hành vi ra tay giúp Trần Chương của mình sẽ khiến ba không vui.

Chỉ là Lục Miên Chi đã cắt ngang lời anh ta: "Một."

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Gối nhỏ vốn đang đứng sau xem kịch.

Nghe thấy giọng nói của Lục Miên Chi, tay đang ôm túi đồ ăn nhẹ lập tức siết chặt lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Miên Chi nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.

Trần Ích thì có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, buồn ngủ của Lục Miên Chi.

Anh ta nghe thấy Lục Miên Chi bình tĩnh nói: "Anh mang theo bốn người, Nguyên Tiềm chỉ mang theo một mình Tần Nhất Chu."

"Ồ?" Trần Ích nhướng mày, lầm tưởng Lục Miên Chi đang ám chỉ mình lấy đông hiếp yếu, tỏ vẻ yếu thế với mình, hy vọng mình có thể tha cho cậu ta. Vì vậy, anh ta tiến lên một bước, hừ lạnh nói: "Hóa ra chỉ mang theo một người. Một đánh bốn quả thực không công bằng."

Vì bên Nguyên Tiềm đã chịu nhượng bộ nên Trần Ích cũng sẵn sàng nể mặt anh ta: "Thực ra tôi chỉ muốn Nguyên Tiềm có thể thành tâm xin lỗi em trai tôi, chứ không thực sự muốn cậu ta vào viện cùng em trai tôi. Cậu nhóc này khá..."

"Họ Lục." Lục Miên Chi chậm rãi sửa lại.

Trần Ích sửng sốt, nhún vai tiếp tục nói: "Được rồi, bạn học Lục."

"Cậu là người nói chuyện của bọn họ à? Cậu khá..." Cậu khá hiểu chuyện, không tệ. Lời khen ngợi sau vẫn chưa nói ra, Trần Ích lại bị Lục Miên Chi cắt ngang.

Lục Miên Chi: "Không phải người nói chuyện."

Bất kỳ ai bị cắt ngang ba lần năm lượt cũng sẽ không vui.

Trần Ích lạnh mặt "Ồ" một tiếng, hỏi: "Thế cậu đến đây làm gì?"

Vừa dứt lời, trước mắt Trần Ích tối sầm lại.

Cậu bạn học Lục đã tháo kính của anh ta xuống, ân cần treo lên túi áo sơ mi của anh ta.

"Đánh nhau." Giọng nói của Lục Miên Chi lười biếng.

Anh ta đột ngột ấn đầu Trần Ích xuống, khiến chiếc mũi yếu ớt của đối phương đập vào xương đầu gối cứng rắn của mình, rồi lại thản nhiên giải thích: "Hai người đánh bốn người. Tôi đánh anh."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play