Máu nhỏ giọt xuống dọc theo cằm Trần Ích.
Gối nhỏ nhìn vẻ ngoài của Trần Ích, không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Tiếng hít vào bị tiếng va chạm nặng nề của nắm đấm át đi.
Trần Ích chống một tay xuống đất, một tay che mũi và miệng, quỳ trên mặt đất nôn khan không ngừng.
Vài tên xã hội đen ở phía đối diện cũng không ngờ Lục Miên Chi sẽ trực tiếp ra tay với Trần Ích, đều ngây người ra đó.
Lục Miên Chi cũng không cho họ cơ hội phản ứng, vừa ngáp vừa quay người đi về phía sau, nhường chỗ cho Nguyên Tiềm và Tần Nhất Chu.
Đánh thêm một người nhà họ Trần và giúp Lục Miên Chi đánh một đám người bản chất là khác nhau.
Nguyên Tiềm hiểu rõ tâm tư của ba Nguyên, trước khi đến hẹn đã bàn bạc với Lục Miên Chi.
Anh trọc dìu Trần Ích sang một bên, thấy ba đấu hai cũng không chiếm ưu thế, cắn răng lao tới.
Nguyên Tiềm và Tần Nhất Chu đều học đủ thứ lộn xộn, từ nhỏ đã tập đánh nhau trong sân, đánh rất giỏi.
Lục Miên Chi chỉ dựa vào tường đứng một cách lười biếng, đếm cừu tính thời gian về nhà ngủ. Ngước mắt nhìn thoáng qua phía đối diện, anh thấy cậu thiếu niên đã gặp ở cửa hàng tiện lợi trước đó.
Cậu thiếu niên ôm túi đồ, trông rất căng thẳng. Má trái phồng lên, như thể nhét một viên kẹo quên nuốt.
Như thể nhận ra ánh mắt của anh, cậu thiếu niên nhìn lại. Cậu ta trông càng căng thẳng hơn, tóc rũ xuống mềm oặt.
Lục Miên Chi và gối nhỏ nhìn nhau vài giây, không hiểu sao anh lại ngáp một cái thật to.
Gối nhỏ: !
Phải làm sao đây, Lục Miên Chi buồn ngủ rồi. Có nên qua đỡ cậu ấy, để cậu ấy dựa vào mình ngủ một lát không? Hay là đỡ lấy cổ cậu ấy, để cậu ấy gối đầu lên đùi mình ngủ?
Nhưng nếu để cậu ấy ngủ, cậu ấy có nhận ra mình là gối của cậu ấy không?
Đầu gối nhỏ rối bời, lại căng thẳng lùi lại một bước nhỏ.
Không được, cậu không làm được, vẫn để Lục Miên Chi tự làm đi.
Đến đi.
Gối nhỏ cúi đầu đứng đó, vừa mong chờ vừa lo lắng chờ đợi một lúc.
Chỉ đợi được đối phương chậm rãi quay đầu sang một bên, dời tầm mắt đi.
Gối nhỏ: !
Gối nhỏ tự mình đa tình vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cậu ta cũng hừ hừ quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào bức tường loang lổ, buồn bã quay gáy về phía Lục Miên Chi.
Rất nhanh sau đó, gối nhỏ lại nhận ra một ánh mắt.
Là của Lục Miên Chi.
Trong con hẻm vắng vẻ, tiếng va chạm của nắm đấm đóng vai trò là nền nhạc.
Gối nhỏ dựng thẳng tai, căng thẳng lắng nghe tiếng bước chân phía sau.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước, sáu bước, tiếng bước chân biến mất, giọng nói của Lục Miên Chi vang lên sau tai cậu.
"Bạn học."
Giọng nói của Lục Miên Chi nhàn nhạt, khá lịch sự.
"Làm phiền cho tôi mượn một tờ giấy ướt."
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Lục Miên Chi cũng không biết tại sao mình lại buồn ngủ như vậy.
Hôm qua tám giờ đã lên giường, mười hai giờ trưa mới dậy. Hai giờ rưỡi chiều lại muốn ngủ tiếp.
Đáng lẽ anh không nên buồn ngủ như vậy.
Lục Miên Chi ngáp một cái với gối nhỏ, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt buồn ngủ quay đầu đi.
Ngáp trước mặt người khác, khá bất lịch sự.
Anh quay đầu, nhìn Nguyên Tiềm và Tần Nhất Chu đơn phương tàn sát mấy tên côn đồ, nhìn Trần Ích quỳ ở góc tường, mặt mày nôn nao.
Nhìn ánh nắng sau cơn mưa chiếu vào con hẻm tối tăm này, rọi lên những người đang đánh nhau, nằm sõng soài trên đất hoặc quỳ ở góc tường.
Nhìn như vậy, càng khiến tóc tên gọi là Trần Ích kia bết đến nhờn lại.
Không khí sau cơn mưa cuối hạ vốn đã khiến người ta thấy nhớp nháp.
Lục Miên Chi cau mày, cảm thấy bàn tay vừa chạm vào đầu đối phương bẩn kinh khủng.
Nhưng ở đây thậm chí còn không có chỗ rửa tay.
Lục Miên Chi bực bội "Chậc" một tiếng.
Anh muốn quay lại cửa hàng tiện lợi mua một gói giấy, nghĩ đến đây, Lục Miên Chi quay đầu.
Nhìn về phía gối nhỏ.
Cậu thiếu niên từng gặp anh một lần ở cửa hàng tiện lợi đang quay lưng về phía anh.
Không xem Nguyên Tiềm bọn họ đánh nhau, mà ôm túi đồ, ngoảnh đầu chăm chú nghiên cứu bức tường dán đầy quảng cáo.
Trong túi đồ của cậu ta hẳn còn một gói khăn giấy ướt.
Lục Miên Chi đi tới. Đến gần, anh thấy vành tai cậu thiếu niên ửng hồng.
Trắng hồng.
Màu sắc giống như quả đào.
Khá đáng yêu.
Lục Miên Chi nhìn chằm chằm vào tai cậu thiếu niên vài giây, rồi mới bình tĩnh thu hồi tầm mắt, chậm rãi mở miệng, hỏi cậu thiếu niên có thể cho anh mượn một tờ khăn giấy ướt không.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Lục Miên Chi mở miệng, gối nhỏ tất nhiên sẽ đưa.
Vốn dĩ đó là đồ của Lục Miên Chi.
Gối nhỏ đứng rất gần Lục Miên Chi, cậu cứng đờ đặt túi đồ xuống đất, khom người lấy khăn giấy ướt.
Khăn giấy ướt bị cậu vứt xuống dưới cùng của túi đồ.
Thêm vào đó là sự xấu hổ và căng thẳng, gối nhỏ lục lọi một lúc lâu mới lấy được khăn giấy, cứng đờ đưa cho Lục Miên Chi.
"Cho cậu."
Lục Miên Chi rút một tờ khăn giấy ướt.
Gối nhỏ cúi mặt, nhìn chằm chằm vào đôi tay của Lục Miên Chi, trong lòng cầu nguyện Lục Miên Chi có thể cầm khăn giấy ướt trở về vị trí cũ.
Lục Miên Chi không thể như ý nguyện của gối nhỏ.
Anh đứng bên cạnh gối nhỏ, chậm rãi lau tay mình.
Nhìn gối nhỏ bên cạnh mình cứng đờ, Lục Miên Chi cau mày.
"Cậu..."
Cuối cùng cậu đã nghe được phiên bản "chuyện hay" nào của anh, mà lại sợ đến mức này?
Lục Miên Chi nghe Nguyên Tiềm kể lại mười bảy phiên bản "Sự tích bá vương Lục", bất kể là phiên bản nào, cũng không đến mức khiến một cậu thiếu niên cứng đờ như vậy.
Lục Miên Chi muốn hỏi xem có phải có phiên bản nâng cấp mới ra không nhưng vừa thốt ra một âm tiết, anh lại thấy không có ý nghĩa.
Hỏi ra thì sao. Không có ý nghĩa, không bằng đi ngủ.
Nhưng gối nhỏ đã nghe thấy âm tiết đó. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu quay đầu nhìn Lục Miên Chi, hỏi ngắn gọn: "Hả?"
Lục Miên Chi cúi mắt, vừa vặn chạm vào mắt gối nhỏ.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, lông mi rất dài. Trong ánh mắt có sự nghi ngờ và căng thẳng.
Có vẻ như không có sự sợ hãi và lo lắng.
Lục Miên Chi mím môi, không biết có phải anh nhìn nhầm không, anh luôn cảm thấy cậu thiếu niên trước mặt rất tin tưởng mình.
Khá thú vị.
Lục Miên Chi bình tĩnh: "Không có gì."
"Ồ." Gối nhỏ quay đầu, tiếp tục xem Nguyên Tiềm bọn họ đánh nhau, tiện thể thả lỏng đầu óc.
Thực ra đầu óc của gối nhỏ rất hỗn loạn.
Lục Miên Chi chỉ cách cậu có vài centimet, chỉ cần cậu hơi động đậy một chút là có thể chạm vào cánh tay của Lục Miên Chi.
Nếu chẳng may chạm vào anh, chắc anh sẽ không nhận ra mình là gối nhỏ qua cảm giác đâu đúng không?
gối nhỏ hơi băn khoăn, trong lòng mong mỏi "Cuộc hẹn đánh nhau" này có thể kết thúc sớm một chút.
May là Nguyên Tiềm và Tần Nhất Chu đều biết đánh.
Hai người họ không để gối nhỏ phải chờ lâu, đã kết thúc cuộc tàn sát đơn phương này.
Khi Trần Ích được Hoa Bích dìu đi loạng choạng, vẫn không quên buông lời đe dọa: "Nguyên Tiềm, mày chờ đấy."
Nguyên Tiềm chỉ cười khẩy, sau đó lại trở về dáng vẻ vô tư vô lo, khoác vai Tần Nhất Chu, đi về phía gối nhỏ và Lục Miên Chi.
Cậu ấy rất hứng thú với gối nhỏ.
Quần áo, giày dép của đối phương, từ sợi dây giày buộc thêm nhỏ xíu, đến mùi nước hoa gỗ thoang thoảng quanh người.
Đều hợp khẩu vị của cậu ấy.