"Ầm——""Á——""Meo——""Rầm——""Meo——"

Tấm rèm cửa màu xanh lục sẫm dày cộm kéo không hết, để hở một khe. Ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng vào, mang đến chút ánh sáng cho căn phòng vừa trải qua một hồi hỗn loạn.

Gối nhỏ cuộn tròn trên giường, ôm lấy cái đầu vừa bị đập vào đầu giường, nhắm mắt hít khí lạnh.

Cú va chạm bất ngờ làm đầu óc cậu choáng váng.

Gối nhỏ cuộn tròn trên giường một lúc lâu, rồi mới chống nửa người nhổm dậy trên nệm giường.

Bàn tay của con người, bụng của con người, đôi chân của con người.

Gối nhỏ nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài trắng trẻo, xương khớp rõ ràng nhưng lại khiến người ta cảm thấy sờ vào sẽ rất mềm mại trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và phấn khích. Cậu giơ tay lên sờ má mình, dùng sức véo một cái.

"A——" Cảm giác đau nhói từ má truyền đến khiến gối nhỏ hít một hơi thật sâu. Cậu đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng biểu cảm trên mặt không vì thế mà khó chịu, ngược lại còn vui vẻ hơn.

Có cảm giác! Đau kinh khủng! Đau kinh khủng kinh khủng kinh khủng!

Cậu nhẹ nhàng xoa xoa má bị véo đỏ, cảm nhận nhịp đập lạ thường, cực kỳ nhanh ở vị trí ngực trái.

Trải qua hơn mười năm chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng cậu, cậu đã biến thành người!

Giống như đang nằm mơ vậy!

Gối nhỏ vùi mặt vào chiếc chăn điều hòa mềm mại, chớp mắt để xua đi hơi nước trong mắt vì xúc động, mất gần ba phút mới bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức gần như không thở được mới ngẩng đầu dậy khỏi chăn.

Ngẩng đầu lên một giây, hai giây, chưa đầy ba giây, lại vùi đầu vào chăn điều hòa.

Không được.

Cậu vẫn còn rất phấn khích!

Gối nhỏ nắm chặt chiếc chăn mỏng trong tay, lại đỏ mặt tự vui vẻ một lúc lâu mới lại giải thoát đầu mình khỏi chiếc chăn điều hòa mỏng manh nhưng rất kín gió này.

Lần này thời gian vùi đầu lâu hơn lần trước, hiệu quả cũng tốt hơn. Mặc dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, nhưng cũng không đến nỗi phấn khích quá, đến mức không biết nên làm gì cho phải.

Cậu không còn vùi mặt vào chăn nữa, mà chống tay vào tủ đầu giường, lật người xuống giường.

Cậu muốn vào phòng tắm soi gương xem bản thân trông như thế nào sau khi hóa thành người.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Bên giường không có dép, gối nhỏ liền đi chân trần trên sàn nhà.

Phòng ngủ bật điều hòa, hiệu quả làm mát rất tốt. Sàn nhà bị điều hòa thổi lạnh cứng ngắc, gối nhỏ hơi do dự, bỗng phát hiện mình không mặc gì, hoàn toàn không có gì che chắn.

May mà Lục Miên Chi, chủ nhân trên danh nghĩa của cậu, đã xuống lầu lấy đồ ăn mang về, hiện không có ở nhà.

Má gối nhỏ đỏ bừng, buông tay khỏi tủ đầu giường, nhấc chiếc chăn mỏng màu nâu sẫm lên giũ giũ, ước lượng độ dài, rồi quấn quanh người từng vòng một.

Giống như làm một chiếc bánh sô cô la nhân kem.

Quấn xong "quần áo", gối nhỏ liền thử dò dẫm bước một bước nhỏ về phía trước.

Đôi chân vừa mới biến ra, còn hơi mềm. Khi đi lại có một cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ.

Người cậu hơi lắc lư, sau đó không nhịn được ngả về phía trước, đập "bịch" xuống đất.

Gối nhỏ lại chống tay vào tủ đầu giường, dọc theo tủ đầu giường mò đến vách tường. Cậu vịn tường chậm rãi tiến về phía trước, cẩn thận tránh chiếc đèn bàn bị mèo hất rơi khỏi bàn, đối mặt với con mèo Ragdoll đang nằm ở góc tường, cảnh giác nhìn chằm chằm nó.

Con mèo mà Lục Miên Chi nuôi. Tên là Hao Lỗ.

"Hao, Lỗ." Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nói, vẫn chưa quen. Nói chuyện không trôi chảy, chỉ có thể nói từng từ một. Họng cậu hơi khô, giọng nói cũng hơi khàn, nhưng để đi đến soi gương một cách an toàn, cậu vẫn cố gắng thương lượng với con mèo.

"Hao Lỗ, ngoan, tránh ra."

Là một con mèo cưng bình thường chưa khai mở linh trí, Hao Lỗ rất cảnh giác với cậu thiếu niên lạ mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Nhưng sau khi ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người cậu thiếu niên hòa với mùi nắng, một chút cảnh giác khó khăn lắm mới nảy sinh này cũng biến mất không còn dấu vết.

Nó vẫn luôn rất thích chiếc gối mà ba nuôi ôm ngủ mỗi tối, chỉ là ba nuôi cũng rất trân trọng chiếc gối đó, không bao giờ cho nó nằm. ( truyện trên app T Y T )

Mùi trên người con người này giống hệt với chiếc gối nhỏ đó. Hao Lỗ vòng quanh cậu thiếu niên một vòng, giơ móng vuốt dẫm lên mu bàn chân cậu.

Ấm áp, nhưng không mềm bằng chiếc gối đó.

Hao Lỗ lại dẫm lên mu bàn chân của gối nhỏ, cuối cùng vẫn an tâm nằm lên mu bàn chân của cậu.

Dường như nó đã muốn thử một lần như vậy từ lâu.

Gối nhỏ cứng đờ không dám cử động.

Bụng mềm mại của con mèo áp vào mu bàn chân cậu, lông và da tiếp xúc mang đến cảm giác xa lạ mới mẻ.

Gối nhỏ không nhịn được rụt lại, những ngón chân trắng nõn cũng không nhịn được cuộn lại.

Không được.

Bây giờ cậu muốn nhân lúc Lục Miên Chi xuống lầu chờ đồ ăn mang về, vào phòng tắm soi gương xem mình trông như thế nào.

Gối nhỏ lại rụt lại, trong lòng nhắc đi nhắc lại việc mình định làm.

Vào phòng tắm soi gương, vào bếp uống nước, vào phòng khách ngồi ghế sofa.

"Hao Lỗ, đi ra." Gối nhỏ cố gắng đuổi con mèo đang nằm trên chân mình đi, vừa phát ra hai tiếng liền ngậm miệng lại.

Cùng lúc đó, đầu tai của Hao Lỗ cũng nhạy bén động đậy. Hai đứa nhỏ đều nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa bên ngoài nhà.

Lục Miên Chi về rồi!

Chiếc gối nhỏ còn chưa nghĩ ra cách đối phó với tình huống này, đầu óc cậu lập tức trống rỗng, tim hẫng một nhịp vì quá căng thẳng.

Phải lập tức quay lại giường.

Cậu không còn nghĩ đến những việc định làm nữa, cũng không còn quan tâm đến con mèo mập đang ôm lấy mắt cá chân mình. Cậu buông tường, vội vàng quay người, muốn chạy về giường biến thành gối, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Kết quả quay người quá nhanh, gối nhỏ không đứng vững, liền ôm chăn ngã xuống đất.

Còn vô tình làm đổ bát đựng thức ăn của Hao Lỗ, tiếng "bịch" liên tiếp vang lên.

Hạt thức ăn cho mèo màu nâu lăn lóc khắp sàn nhà.

Cửa phòng ngủ cũng theo đó mở ra, chiếc gối nhỏ tuyệt vọng nhắm mắt lại, kéo chăn trùm đầu, biến một phát về nguyên hình.

Cậu chỉ là một gối nhỏ mềm mại bình thường thôi mà. Gối nhỏ nằm trong chăn nghĩ.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Meo!"

Nhìn cậu thiếu niên đột nhiên biến mất trên mặt đất, mắt mèo của Hao Lỗ mở to.

Nó chỉ nghĩ rằng đối phương đang chơi đùa với nó, tiến lên đẩy chăn ra. Chưa kịp tìmra chiếc gối nhỏ, nó đã bị người ta xách gáy nhấc lên. Giọng nói của Lục Miên Chi vang lên từ phía trên đầu nó, Hao Lỗ lập tức dừng móng vuốt nhỏ, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Đáng tiếc đã muộn.

Tang mèo đã bị bắt, nồi này phải đội.

Không biết gì về chuyện này, Hao Lỗ ngây thơ nhìn ba nuôi đang lạnh mặt, bị anh dùng ngón tay gõ vào đầu. Giọng nói như những viên đá rơi vào cốc thủy tinh.

"Không phải tao đã nói rồi à? Không được đụng vào gối trên giường."

"Meo meo—"

Hao Lỗ đáng thương rất là vô tội.

Lục Miên Chi xách con mèo sang một bên, tìm thấy chiếc gối nhỏ trong chăn, cầm trên tay vỗ vỗ.

"Thịt thỏ đông lạnh và đồ ăn sấy tạm thời không bổ sung."

Anh lạnh lùng tuyên bố rằng trong suốt một tuần tới sẽ không dùng thịt đông lạnh mà Hao Lỗ thích nhất làm bữa ăn nhẹ hàng ngày, không để ý thấy chiếc gối nhỏ bị mình cầm trên tay vô cùng áy náy, run rẩy một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play