Sau Khi Gối Đầu Nhỏ Thành Người

Chương 7


4 tháng

trướctiếp

Gối nhỏ hoàn toàn tin tưởng Lục Miên Chi.

Lục Miên Chi nói "Uống", cậu chẳng ngửi ngửi gì đã tu một ngụm lớn.

Ngay giây tiếp theo, mặt gối nhỏ nhăn nhó lại.

Sữa tươi ngọt ngấy và đặc quánh dính trộn với vị chua cay và dầu mỡ của mì trộn.

Hai loại hương vị không tương thích quyện vào nhau, khiến cả người gối nhỏ choáng váng.

Không chỉ choáng váng, thậm chí gối nhỏ còn thấy dạ dày mình cuộn lên.

Cậu nhíu chặt mày, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, cố gắng dùng nước khoáng không mùi để rửa sạch mùi lạ trong miệng, đè xuống cơn cuộn trào trong dạ dày.

Sự thật chứng minh, điều này rất hiệu quả.

Uống hết nửa chai nước khoáng, cả người gối nhỏ thấy dễ chịu hơn nhiều.

Vị cay nhạt đi, dạ dày cũng không còn quấy nữa.

Chẳng trách ngày nào Lục Miên Chi cũng uống nó.

Mình còn chê nó không có vị, không đúng rồi.

Nghĩ đến sự khinh thường của mình đối với nước lọc và nước khoáng trước đây, mặt gối nhỏ đỏ bừng, có chút không biết giấu mặt vào đâu.

Lục Miên Chi thấy gối nhỏ mặt đỏ, còn tưởng đối phương nhận ra mình đã uống nhầm nước của người khác.

Anh bưng hộp mì, vừa từ từ húp mì trộn, vừa đợi đối phương vào cửa hàng mua cho anh một chai nữa. Đợi mãi đợi mãi, mì đã húp xong mà vẫn không thấy đối phương đứng dậy.

Lục Miên Chi cau mày, gõ gõ vào bàn, vẻ mặt hờ hững nhắc nhở: "Của tôi."

Của anh, của anh ấy?

Mình đã hóa thành hình người, xịt cả nước hoa rồi, Lục Miên Chi làm sao nhận ra mình là của anh ấy?

Lục Miên Chi chỉ nói nửa câu, gối nhỏ trong lòng có quỷ, cũng hiểu lầm ý anh.

Cậu hoảng hốt vô cùng. Nhưng vẫn nắm chặt chai nước, lắp bắp cãi lại: "Cậu, cậu, cậu nhận nhầm rồi."

"Không, không phải, của cậu."

"Đừng, đừng nói bậy!"

"Tôi, tôi, là của, của tôi!"

Gối nhỏ hoảng sợ vô cùng, vừa hoảng vừa loạn, nói không chỉ lắp bắp mà còn nói ngọng.

Cậu mặt đỏ bừng, vừa căng thẳng quan sát Lục Miên Chi, vừa dùng một tay nắm chặt chai nước khoáng, một tay với lấy túi đồ ở ghế bên cạnh.

Cậu đã tính toán xong rồi, chỉ cần Lục Miên Chi vừa đứng dậy, cậu sẽ nhảy lên chạy ra ngoài, chạy về hướng nam.

Ở đó có một trung tâm mua sắm, đông người, lẫn vào trong đó sẽ không dễ bị tìm thấy. Còn có thể mua một chiếc điện thoại di động nữa.

Gối nhỏ nghĩ ngợi lung tung, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lục đại thiếu gia đối diện, phát hiện đối phương chỉ thò tay vào túi quần, chậm rãi móc ra một tờ giấy vo tròn. Duỗi thẳng ra, lại đẩy tờ giấy nhỏ nhăn nhúm đó về phía mình.

Đó là một tờ hóa đơn.

Gối nhỏ mình cũng có một tờ, vừa rồi nhân viên thu ngân đưa cho cậu, cậu tiện tay bỏ vào túi đồ.

Khác với tờ hóa đơn của gối nhỏ, rất dài, còn tờ Lục Miên Chi đẩy cho cậu xem thì rất ngắn.

Giữa tờ hóa đơn chỉ in hai dòng.

01. Mì trộn dầu ớt đỏ Bắc phố - 1 hộp - 5,60

02 .Nước khoáng Nông phu sơn tuyền 550ML -1 - 1,50

Gối nhỏ chậm chạp nhìn chằm chằm vào tờ hóa đơn hai giây, lúc này mới nhận ra thứ ban nãy Lục Miên Chi nói đến là nước khoáng.

Bản thân cậu chính là gối nhỏ của Lục Miên Chi, thời gian này ăn của Lục Miên Chi, dùng của Lục Miên Chi, quen rồi, thậm chí không nhận ra bây giờ mình đối với Lục Miên Chi mà nói đã là một người xa lạ.

Người xa lạ không thể tùy tiện lấy nước khoáng của người khác uống.

Mặt gối nhỏ càng nóng hơn. Màu đỏ từ má cậu lan đến tận vành tai, gốc cổ.

"Xin, xin, lỗi." Gối nhỏ lắp bắp xin lỗi. Cậu buông tay đang nắm chặt thân chai, luống cuống lấy một thứ gì đó từ trong túi đồ ra. Là ô mai Lục Miên Chi đã mua trước đây.

Lại lấy thêm một thứ, là bánh quy Lục Miên Chi đã mua.

"Cho anh." gối nhỏ đặt ô mai và bánh quy bên cạnh chai nước khoáng, thấy không ổn, lại móc ra một tờ tiền đỏ trong túi: "Đều, đều cho anh. Anh đi, mua một chai nữa."

Lục Miên Chi không động đậy.

Gối nhỏ hơi chột dạ. Cậu nhìn tờ tiền đỏ trên mặt bàn, nghĩ đến tờ tiền đỏ thực ra vốn là của Lục Miên Chi, trong lòng không khỏi xấu hổ hơn, vội vàng lại móc thêm hai tờ tiền đỏ nữa, đè lên tờ trước đó, để bày tỏ sự thành khẩn của mình.

"Cho anh."

Lục Miên Chi vẫn không động đậy.

Gối nhỏ càng luống cuống, cậu vô thức cho rằng mình chưa đủ thành khẩn, thế là bày hết đồ ăn vặt đã mua trước đó lên bàn.

Bánh quy, ô mai, khoai tây chiên, mì giòn.

Thịt khô, thạch, kẹo, đồ ăn vặt cay.

Chắc là đủ rồi chứ. Đều là đồ ăn vặt Lục Miên Chi không ghét.

Gối nhỏ xoa xoa ngón tay, thấp thỏm lo âu nghĩ.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lục Miên Chi lúc đầu chỉ nghĩ nên lấy bánh quy hay lấy ô mai.

Tiếp theo anh ước tính sẽ có một trận đánh nhau, lấy bánh quy có thể đợi đánh nhau xong rồi ăn, còn ô mai có thể vừa đánh vừa ăn.

Anh còn chưa nghĩ xong nên chọn cái nào thì cậu thiếu niên đối diện lại móc tiền ra.

Một lần hai lần.

Ba lần bốn lần năm lần.

Năm lần xong, trên bàn đã bày đầy đồ ăn vặt cậu thiếu niên vừa mua và một xấp tiền.

Trên tờ tiền trăm đè tờ năm trăm, trên tờ năm trăm đè tiền xu. Một xu đè một hào, một hào đè một đồng.

Lục Miên Chi: "..."

Anh không biết cậu thiếu niên đã nghe được phiên bản "chuyện hay" nào của anh, mà lại biểu hiện sợ sệt như vậy.

Anh ngắt cuộc điện thoại Nguyên Tiềm gọi đến, lấy hai đồng xu trên bàn vào cửa hàng mua lại một chai nước khoáng.

Lúc rời đi, cậu thiếu niên vẫn ngơ ngác ngồi ở khu nghỉ ngơi, trước mặt bày một đống đồ ăn vặt và một đống tiền.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Gối nhỏ vui vẻ cất đồ ăn vặt và tiền xu vào túi đồ.

Cậu vốn tưởng Lục Miên Chi sẽ lấy hết đồ ăn vặt và tiền, không ngờ anh chỉ lấy hai đồng xu.

Cậu hiểu biết nông cạn, chưa từng nghe qua thành ngữ "Thừa nước đục thả câu", cũng không thấy Lục Miên Chi chỉ làm một chuyện bình thường.

Gối nhỏ xách túi đồ nặng trịch, cảm giác mất mà lại có được khiến cậu rất vui.

Cậu thấy Lục Miên Chi đối xử với cậu thật sự quá tốt.

Giúp cậu mở lon, cho cậu uống nước khoáng, để lại đồ ăn vặt và tiền cho cậu.

Cẩn thận đối xử với cậu, dùng loại nước giặt dịu nhẹ nhất, mua máy sấy chuyên dụng.

Cho dù là nguyên hình hay hình người, Lục Miên Chi đều đối xử với cậu rất tốt.

Gối nhỏ tỉ mỉ đếm những ưu điểm của Lục Miên Chi, vui vẻ phát cho Lục Miên Chi một tấm thẻ người tốt.

Chỉ là, chỉ là nếu anh không ôm cậu ngủ cả ngày, cũng không cách ba bữa lại tắm cho cậu thì tốt.

Nếu như vậy, cậu chắc chắn sẽ không bỏ nhà đi, cũng sẽ không rời xa Lục Miên Chi.

Gối nhỏ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nói cho Lục Miên Chi biết mình là chiếc gối có linh trí, cậu vô thức muốn giấu anh chuyện này.

Cậu biết chỉ cần mình nói hết mọi chuyện cho Lục Miên Chi, Lục Miên Chi sẽ không còn đối xử với cậu như một chiếc gối bình thường nữa.

Gối nhỏ thở dài, tâm trạng bỗng buồn bã.

Lần gặp gỡ ở cửa hàng tiện lợi trước đó, có lẽ là lần cuối cùng cậu gặp Lục Miên Chi.

Gối nhỏ đi lang thang trên phố, trong lòng buồn bã, chân cũng như đeo chì.

Nhưng rất nhanh, cậu biết mình đã nghĩ nhiều rồi.

Mới chia tay mười phút, cậu đã gặp lại chủ cũ của mình lần nữa.

Trong một con hẻm cực kỳ tối tăm và hẻo lánh.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp