Quần áo của Lục Miên Chi hầu hết đều do mẹ Lục mua.
Mẹ Lục thường xuyên đi nước ngoài tổ chức triển lãm tranh, thấy cái nào thích thì mua luôn rồi gửi thẳng về cho Lục Miên Chi. Cậu út họ Lục thấy vừa mắt thì giặt rồi mặc, còn những bộ lòe loẹt thì cất nguyên trong tủ.
Gối nhỏ lục từ dưới tủ ra hai chiếc áo phông ngắn tay mà chưa từng thấy Lục Miên Chi mặc, một chiếc mặc lên người, một chiếc bỏ vào túi mua sắm thân thiện với môi trường.
Phải có đồ để thay chứ. Gối nhỏ thầm nghĩ. Lại lục thêm hai chiếc quần bò.
Lục Miên Chi cao hơn gối nhỏ, chân cũng dài hơn. Gối nhỏ đành lấy kéo cắt bớt một đoạn quần, lại xắn lên hai lần, che đi phần viền xù xì.
Gối nhỏ rất hài lòng với chiếc quần mới "tự may" của mình.
Mặc vào người đi vài bước, lại từ từ dừng chân.
Hơi khó chịu.
Lục Miên Chi hàng ngày mặc quần kiểu này mà không thấy thô ráp sao?
Gối nhỏ nhíu mày suy nghĩ vành tai đột nhiên đỏ bừng.
Hình như cậu thiếu một chiếc quần lót.
Gối nhỏ cảm thấy mình thật ngu ngốc. Đỏ mặt cởi quần bò ra, lại lục trong tủ quần áo lấy ra hai chiếc quần lót trắng.
Quần lót cũng không vừa.
Gối nhỏ cầm kéo so đo vài lần, cuối cùng vẫn tiếc nuối đặt kéo xuống.
Quá rộng. Không thể sửa được.
Cậu cất kéo đi, mặc quần lót vào, lại thở hồng hộc mặc quần bò ra ngoài.
Thử đi vài bước, cảm thấy tốt hơn trước nhiều. Ít nhất là không cọ xát. Gối nhỏ mặt đỏ ửng nghĩ ngợi.
Ngoài quần áo, tiền cũng là vật dụng cần thiết.
Gối nhỏ rút từ trong ngăn kéo ra một xấp tiền giấy màu đỏ, cuộn lại nhét vào túi quần.
Chừng này chắc là đủ rồi. Gối nhỏ cúi đầu vỗ vỗ túi quần phồng lên, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Trong ngăn kéo ngoài tiền giấy màu đỏ còn có mấy hộp vuông vức.
Hình như gọi là "nước hoa", là bạn của Lục Miên Chi tặng anh ấy. Bạn của Lục Miên Chi xịt thơm phức nhưng gối nhỏ chưa từng thấy Lục Miên Chi dùng.
Tại sao không xịt nhỉ? Trong lòng gối nhỏ, thơm tốt mà. Cậu ngứa ngáy tay chân, mở một hộp ra, xịt lên người mình.
Thơm quá!
Là mùi gỗ rất tươi mát, quá hợp với mấy ngày cuối hè này, làm gối nhỏ liên tưởng đến những hàng thông thẳng tắp trong mùa đông, đến lá kim dính tuyết.
Hồi mùa đông cậu bị Lục Miên Chi treo ngoài trời phơi nắng, thường có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Gối nhỏ hít hít mũi, xịt lên người mình thêm lần nữa.
Không đủ. Lại xịt thêm.
Cuối cùng, gối nhỏ đành nhét luôn lọ nước hoa trong tay vào túi mang theo.
Quần áo √ Tiền mặt √ Nước hoa √.
Gối nhỏ đứng ở góc phòng ngủ, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cậu nhìn quanh một vòng, lại lấy từ trên giá sách mấy quyển sách tham khảo bỏ vào túi mua sắm.
Mấy quyển sách tham khảo này đều do ba Lục mua. Lục Miên Chi nhận được thì ném thẳng lên giá sách, không thèm nhìn lấy một cái, mặc chúng bám bụi.
Ừm, cũng không phải là không nhìn lấy một cái.
Lần trước ba Lục gọi video với Lục Miên Chi, lải nhải vài câu. Lục Miên Chi bị lải nhải phiền quá, cũng từng rút một quyển ra làm bộ lật lật.
Sau khi gọi điện video, Lục Miên Chi tắt đèn đi ngủ, sách tham khảo bị anh nhét dưới gối, chèn hai ngày thì rơi xuống khe giường.
Gối nhỏ trèo lên giường, lại mò mẫm trong khe giường, lấy ra một quyển, vừa vặn bổ sung cho những quyển trong túi mua sắm.
Nệm giường và ván giường vô tình ép khiến trang bìa của quyển sách tham khảo đáng thương bị gấp một góc, nhăn nhúm làm gối nhỏ đau lòng vô cùng.
Lục Miên Chi không trân trọng sách tham khảo nhưng gối nhỏ thì khác.
Từ khi khai mở linh trí, cậu vẫn luôn hướng về xã hội loài người. Muốn ăn uống vui chơi, muốn học hành tử tế.
Mà học tập tri thức văn hóa loài người chính là bước đầu tiên để học hành tử tế.
Gối nhỏ tương lai chắc chắn sẽ trở thành học bá, cẩn thận vuốt phẳng góc gấp trên sách tham khảo, bỏ vào túi mua sắm.
Quần áo √ Tiền mặt √ Nước hoa √ Sách tham khảo √.
Gối nhỏ thực sự không nghĩ ra còn cần mang theo thứ gì nữa, cậu nhìn căn phòng lần cuối, quay đầu, xách túi đi.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cậu không nên xách túi đi.
Gối nhỏ đứng trong hành lang, buồn bã nghĩ.
Cậu nên nhìn ra ngoài cửa sổ xem có mưa không, cầm theo một chiếc ô rồi đi mới phải.
Gối nhỏ nhìn cơn mưa rào ngoài trời, buồn bã đưa tay ra hứng.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi lộp độp vào lòng bàn tay cậu, hơi đau.
Một bà mẹ trẻ một tay che ô, một tay dắt cô con gái nhỏ đi vào hành lang.
Gối nhỏ nhìn họ một cái, rụt tay lại, lén lút lau nước mưa vào quần mình.
Gối nhỏ lén quan sát họ, bà mẹ trẻ cũng đang lén quan sát gối nhỏ.
Bà thấy gối nhỏ lạ mặt, còn nhìn thêm vài lần. Gối nhỏ cũng thực sự có tư cách để người khác nhìn thêm vài lần, mặc dù trong cậu không thể so sánh với Lục Miên Chi cao ráo, lạnh lùng nhưng trong mắt người khác thì cậu cũng là một thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo, như bước ra từ truyện tranh.
Trong mắt bà mẹ trẻ, gối nhỏ chính là một thiếu niên đẹp như vậy.
Đường nét mềm mại, nhu thuận vô hại.
Chỉ là da quá trắng, như thể chưa từng thấy ánh mặt trời, thoang thoảng mang theo chút bệnh tật.
Bà mẹ trẻ vừa quan sát vừa thu ô, nhất thời không chú ý, làm nước mưa trên ô rơi vào cánh tay trần của gối nhỏ.
"... À, xin lỗi." Bà lấy lại tinh thần.
Gối nhỏ không sợ nước, vội vàng xua tay. Nhưng vẫn nhận lấy khăn giấy mà bà mẹ cô bé đưa cho, lau nước mưa trên cánh tay.
Hành lang rất yên tĩnh.
Cô bé gái nắm lấy vạt áo mẹ, ngẩng đầu, tò mò quan sát cậu, đột nhiên hít một hơi thật sâu, nói lớn: "Mẹ ơi, thơm quá!"
Tay gối nhỏ đang lau cánh tay khựng lại. Má cậu đỏ ửng, không nhịn được ưỡn thẳng ngực.
Mùi hương trên người cậu tỏa ra.
Thơm quá!
Gối nhỏ mặt không biểu cảm, trong lòng thầm đắc ý. Nhưng không ngờ lại nghe thấy: "Chắc là lọ nước hoa của nhà ai đó bị vỡ rồi."
Mẹ cô bé gái giải thích: "Lúc dọn dẹp lại thấy thoải mái quá, gói luôn cả mảnh thủy tinh vỡ cùng với phần nước hoa còn lại rồi vứt đi. Cho nên mùi trong hành lang mới nồng nặc như vậy."
Nồng, nồng nặc!
Đáng thương thay, gối nhỏ không biết thứ gì thơm quá mức cũng có thể gọi là nồng nặc.
Cậu ngơ ngác mím môi, nắm chặt tay.
"Chàng trai, cậu gửi thấy đúng không?"
"Vâng." Nội tâm gối nhỏ vô cùng căng thẳng. Cậu sợ hai người trước mặt ngửi thấy mùi nồng nặc này là từ trên người cậu, vội vàng gật đầu, coi như đồng ý với lời nói của người phụ nữ. Khăn giấy trong tay cậu bị vo thành một cục, một chỏm tóc dựng ngược trên đầu cậu vì căng thẳng mà cũng run rẩy theo.
May mà cô bé gái tin sái cổ lời giải thích của mẹ.
Cô bé "Ồ" lên một tiếng, chỉ là đôi mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm vào gối nhỏ, như nhìn chằm chằm vào một món đồ chơi mới lạ.
Gối nhỏ càng thêm căng thẳng. Cậu không biết phải ứng phó thế nào, đành kéo kéo khóe miệng, nở một nụ cười ngượng ngùng không thành thạo.
Cậu cười lên khóe miệng sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ.
Cô bé gái mắt sáng lên, cũng cười ngọt ngào với cậu. Nghĩ một lát, lại ngẩng đầu, giòn tan gọi một câu: "Chào anh ạ."