Từ cửa sổ bếp nhìn xuống, vừa khéo thấy bóng lưng Lục Miên Chi.
Anh shipper giao đồ ăn vẫn chưa tới, Lục Miên Chi khoanh tay lười biếng đứng dưới bóng cây đợi.
Anh cao, dáng người cũng thon dài mảnh khảnh. Lúc ra ngoài tùy tiện thay một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, vạt áo nhét vào cạp quần, lộ ra một đoạn thắt lưng màu đen.
Gối nhỏ vẫn quấn chăn điều hòa như thường lệ, lúc này cậu nhìn Lục Miên Chi, rồi cúi đầu nhìn mình, tiếc nuối phát hiện dù có so sánh vóc dáng thì Lục Miên Chi vẫn ngầu hơn mình một chút.
Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên, biết đâu mình chỉ kém Lục Miên Chi một bộ đồ thôi nhỉ.
Gối nhỏ xoa mũi, có chút tự lừa dối bản thân mà nghĩ.
Trên mặt bàn không có cốc thừa, gối nhỏ trực tiếp dùng cốc sứ mà Lục Miên Chi hay dùng.
Cậu tham lam rót đầy một cốc lớn nhưng khi uống chỉ cúi xuống nhấp một ngụm nhỏ cẩn thận.
Nhấp xong lại chẹp chẹp hai cái.
Dừng một chút, lại chẹp chẹp hai cái nữa.
Không, không có vị gì sao?!
Gối nhỏ chép miệng, mắt mở to.
Không có vị gì thì tại sao Lục Miên Chi lại uống hàng ngày vậy? Gối nhỏ không tin, lại cúi xuống cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.
Vẫn không có vị gì.
Gối nhỏ do dự hai giây, dứt khoát bưng cốc sứ lên uống một ngụm lớn.
Uống ừng ực một cốc vào bụng, gối nhỏ thất vọng đặt cốc sứ xuống, mu bàn tay lau miệng.
Cậu không nếm được vị gì, không biết vấn đề do nước hay do cậu.
Mắt gối nhỏ liếc xuống lọ mứt trên mặt bàn.
Lục Miên Chi, gối nhỏ lại liếc xuống dưới lầu, Lục Miên Chi vẫn đang đợi đồ ăn.
Điều này có nghĩa là cậu có đủ thời gian để nếm thử xem mứt việt quất có vị gì.
Gối nhỏ há miệng, vặn nắp lọ ra ngửi ngửi.
Thơm quá!
Lại thò ngón trỏ ra cẩn thận chấm một chút, đưa lưỡi ra liếm một cái thật nhanh.
Gối nhỏ: !
Mắt gối nhỏ sáng lên. Cậu đưa ngón tay vào miệng, mút thật kỹ.
Đây là hương vị kỳ diệu gì vậy! Gối nhỏ không nhịn được lại lấy một chút mứt, mút lấy mút để.
Cậu mút quá say sưa, không để ý đến bóng dáng Lục Miên Chi dưới bóng cây đã biến mất.
May mà cậu cũng không phải không để ý đến gì, cậu để ý đến con mèo đang quấn quanh chân mình.
"Hao Lỗ." Gối nhỏ nghĩ đến trưa nay Hao Lỗ đã thay cậu chịu tội, trong lòng vô cùng áy náy.
Cậu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay lấy một chút mứt đưa đến dưới mũi Hao Lỗ, vừa áy náy vừa lấy lòng hỏi: "Có muốn, nếm thử không?"
Hao Lỗ hít hít mũi, không hứng thú với mứt trên ngón tay cậu.
Nó kiêu kỳ quay mặt đi, giơ chân trước lên vỗ mạnh vào tay cậu.
Mứt trái cây nào có chơi được đâu.
Hao - người chơi lão luyện - Lỗ nghĩ vậy.
Đệm thịt dày và mềm mại "bốp" một cái vào mu bàn tay gối nhỏ, gối nhỏ bị Hao Lỗ vỗ một cái bất ngờ không kịp đề phòng.
Lọ mứt cũng không cầm chắc, từ trong tay cậu trượt xuống, "bịch" một tiếng rơi xuống nền gạch.
Thân lọ mứt bị rơi xuất hiện từng vết nứt nhỏ.
Mứt trái cây đặc và ngọt ngào lập tức tràn ra từ vết nứt, miệng lọ cũng chảy ra.
Ngay khi gối nhỏ luống cuống muốn cứu vớt chút mứt vào bụng mình thì cậu bỗng nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra.
Tiếp theo là tiếng kim loại leng keng va vào nhau.
Gối nhỏ nhìn đôi tay dính đầy mứt của mình, khóc không ra nước mắt.
Cậu vô cùng áy náy nhìn Hao Lỗ, lập tức biến về nguyên hình.
"Meo!"
Hao Lỗ vô cùng phấn khích nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, nó biết cậu sẽ chơi trốn tìm với nó mà.
Nó còn chưa kịp tiếp tục trò chơi dang dở vào buổi trưa thì đã ngửi thấy mùi quen thuộc hơn.
Phần gáy đáng thương lại một lần nữa bị túm lấy.
Bên tai nó vang lên giọng nói bình tĩnh nhưng đè nén của ba nuôi.
"Trưa nay ba đã nói với con thế nào? Hử? Hao Lỗ?"
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hao Lỗ bị Lục Miên Chi nhốt ra ban công.
Anh rất tức giận nhưng hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn là dạy dỗ con mèo kia.
Lục Miên Chi mặt mày u ám, dọn sạch mứt còn sót lại trên sàn, vò chăn điều hòa thành một cục ném vào máy giặt, sau đó Lục Miên Chi lại đun một ấm nước, pha thêm nước lạnh thành nửa chậu nước ấm.
Anh luôn cho rằng nước quá nóng hoặc quá lạnh sẽ làm giảm tuổi thọ của gối nhỏ. Cũng như anh cho rằng giặt gối nhỏ bằng máy không tốt bằng giặt tay.
Lục Miên Chi đưa tay thử nhiệt độ nước, tầm mắt chuyển đến gối nhỏ bên bồn rửa mặt, dính một cục mứt lớn trông thật thảm hại, sự bực bội trong mắt anh lại chuyển thành thương xót.
Nhưng gối nhỏ không cảm nhận được sự thương xót của Lục Miên Chi dành cho mình.
Đặc biệt là khi bị nhúng vào nước, bị Lục Miên Chi tùy ý và vô liêm sỉ bóp mạnh.
Lục Miên Chi thực sự dám động vào bất cứ chỗ nào.
Cho dù cậu chỉ là gối nhỏ, cũng, cũng không thể bóp như vậy được!
Mặc dù cũng, cũng khá thoải mái nhưng không thể bóp mãi được!
Gối nhỏ xấu hổ đến mức sắp ngạt thở, đầu óc choáng váng.
Nếu nó vẫn duy trì hình dạng con người, dù da mặt có dày đến đâu thì chắc chắn cũng đỏ bừng. Đừng nói đến việc da mặt mỏng, căn bản không chịu nổi sự xoa bóp tùy ý của Lục Miên Chi.
Lục Miên Chi vô tội vẫn đang nghiêm túc giặt giũ gối nhỏ của mình.
Cũng không nhận ra nhiệt độ của gối nhỏ trong tay đang cao hơn nhiệt độ thường một chút.
- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nước trong chậu được thay hết lần này đến lần khác.
Lúc giặt xong, gối nhỏ đã chết lặng.
Mặt trời đã lặn từ sớm.
Nó bị Lục Miên Chi vắt sạch nước, cho vào máy sấy để sấy khô.
Lục Miên Chi vẫn chưa thấy đủ, còn nói thêm một câu: "Ngày kia có mưa rào. Đợi mấy ngày nữa trời đẹp thì giặt lại một lần rồi đem ra phơi nắng."
Gối nhỏ thích phơi nắng.
Nhưng gối nhỏ không thích bị Lục Miên Chi giặt.
Cậu nằm trong máy sấy mặc cho hơi nước bốc hơi, mặc cho nguyên hình phồng lên.
Cùng với đó, nội tâm cũng phồng lên một chút.
Cậu đã là một cái gối nhỏ có thể hóa thành hình người rồi.
Không thể suốt ngày bị Lục Miên Chi ôm trong lòng, cũng không thể thỉnh thoảng bị vỗ mông hay giặt giũ được nữa.
Trong lòng cậu bỗng nảy sinh một chí khí nam nhi chưa từng có: Cậu muốn độc lập! Cậu muốn Lục Miên Chi! Cậu muốn bỏ nhà ra đi!
Đối với Lục Miên Chi hay đối với chính cậu, đây đều là một sự trưởng thành. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Gối nhỏ cong cong góc gối, già đời nghĩ.
Hai ngày tiếp theo, như Lục Miên Chi đã nói, ngyaf nào cũng mưa rào.
Dù sao cũng đang nghỉ hè, bên ngoài trời mưa, Lục Miên Chi cũng không ra ngoài.
Anh thậm chí còn không gọi đồ ăn ngoài, chỉ giải quyết tạm bợ bằng mì gói tích trữ trong nhà.
Nếu không làm bài tập, Lục Miên Chi cũng chỉ đọc sách xem phim, giết thời gian, phần lớn thời gian vẫn ngủ trên giường.
Nói là ôm gối nhỏ ngủ hai ngày cũng không quá.
Thật quá sa đọa!
Gối nhỏ tức giận nghĩ.
May mắn là đến ngày thứ ba, trời bên ngoài cũng quang thêm chút.
Nghe nói vẫn sẽ có mưa rào nhưng Lục Miên Chi nghe hai cuộc điện thoại rồi vẫn ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, anh đã chuẩn bị đủ thức ăn mèo cho Hao Lỗ.
Điều này có nghĩa là, người phải đến tối mới về.
Đây chính là cơ hội!
gối nhỏ trên giường khó khăn lật hai vòng, lật đến chính giữa giường, sau khi xác định sẽ không đập đầu, nháy mắt cậu đã biến thành hình người.