Sau Khi Gối Đầu Nhỏ Thành Người

Chương 5


2 tuần

trướctiếp

Gối nhỏ ấp úng đáp một tiếng.

Mẹ cô bé gái cũng thuận thế hỏi: "Hình như tôi chưa từng gặp cậu, cậu không ở khu chung cư này nhỉ?"

"Vâng." Gối nhỏ gật đầu chột dạ. Giọng cậu hơi khàn, nghe rất ngoan ngoãn.

Gối nhỏ vứt khăn giấy vào thùng rác ngoài hành lang, giải thích: "Đến, nhà bạn học, chơi. Cậu ấy, ở, tầng trên cùng."

Cậu đã quen với việc đi lại nhưng vẫn chưa quen với việc nói chuyện, năm chữ năm chữ nói liên tiếp với nhau hơi lắp bắp không trôi chảy.

Nhận ra ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò của người bên cạnh, gối nhỏ vội vàng giải thích: "Cháu, cổ họng, mới khỏi. Gần đây, mới bắt đầu, nói chuyện, lại."

Sau khi hóa thành hình người, cậu đã nói rất nhiều lời nói dối.

Gối nhỏ hít mũi. Đột nhiên hơi chán nản.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nhưng không còn cách nào khác.

Cho dù không có ai nói với cậu, cậu cũng biết mình là một cái gối nhỏ, không thể tùy tiện nói ra bên ngoài.

Gối nhỏ lắp bắp nói dối, siết chặt tay, sợ người khác nghe ra là lời nói dối, sợ bị người khác vạch trần.

"Vẫn đang, phục hồi chức năng."

"Cho nên, nói chuyện, còn, không, được, trôi chảy."

Thì ra là vậy.

Mẹ bé gái không nghi ngờ. Bà hiểu ra, trong mắt lóe lên chút thương xót, quay người về phía tủ đựng đồ lấy đồ, không hỏi thêm nữa.

Bà biết người bạn học ở tầng trên cùng mà gối nhỏ nhắc đến, ở ngay tầng trên nhà bà, là một cậu con lai, cũng là một chàng trai đẹp trai. Họ Lục, học cấp ba. Năm ngoái mới chuyển đến, sống một mình.

So với thiếu niên đẹp trai có vẻ ngoài thậm chí có chút ngốc nghếch đang đứng trong hành lang, chàng trai đẹp trai kia luôn có vẻ mặt mệt mỏi hờ hững, như thể muốn xa lánh người khác ngàn dặm, bà cũng chưa nói chuyện với cậu ta lần nào.

Không ngờ hai người lại là bạn.

Như vậy cũng khá hòa hợp.

Bé gái không nghĩ nhiều như mẹ mình. Cô bé chỉ cảm thấy gối nhỏ nói chuyện rất thú vị, mắt cứ nhìn chằm chằm vào gối nhỏ.

Nhìn đến nỗi gối nhỏ không biết để tay ở đâu, cô bé bĩu môi, móc từ trong túi ra một quả gì đó màu xanh lục, tùy tiện chà lên quần áo, rồi đưa cho gối nhỏ, nói: "Cho anh."

Gối nhỏ thấy họ không hỏi thêm nữa, mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhận lấy quả từ tay cô bé, quả này chỉ to bằng nắm tay, nhỏ nhỏ, không biết là quả gì.

Nhìn có vẻ rất ngon, gối nhỏ trong lòng nóng lòng nhưng bên ngoài không biểu hiện ra. Cậu cười e thẹn, nói: "Cảm ơn."

Câu này chỉ có hai chữ, cậu nói khá trôi chảy.

Bé gái lắc đầu, ý là không cần cảm ơn.

Mẹ cô bé gái cũng vừa lấy được đồ, quay đầu nhìn thấy con gái tặng quả cho gối nhỏ, có một khoảnh khắc như muốn giật lại nhưng lại kịp thời kiềm chế hành động của mình.

Thiếu niên kia chắc sẽ không ăn đâu, còn chưa rửa nữa. Bà kéo con gái về phía sau, có chút ngượng ngùng giải thích: "Quả thạch lựu này là con bé hái ở trường mẫu giáo, ăn được... chỉ là không biết chín chưa." Bà chớp mắt với thiếu niên.

Tám chín phần là chưa chín.

Cho nên chỉ nhìn thôi, đừng nếm thử.

Gối nhỏ hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ bé gái.

Nhưng vẫn chớp chớp mắt ngây ngô với bà.

Cháu hiểu chứ?

Cháu hiểu.

Mẹ bé gái yên tâm, nắm tay con gái đi về phía thang máy.

Gối nhỏ tiễn hai mẹ con vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, cậu liền quay người, như một chú cún con cúi đầu ngửi ngửi quả thạch lựu.

Thơm quá!

Chuyện nước hoa không khiến gối nhỏ để tâm hơn.

Cậu vẫn cho rằng thứ thơm chắc chắn là thứ tốt, lau sạch quả thạch lựu, không kịp chờ đợi cắn một miếng thật to.

Cậu thậm chí còn ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Ngày 31 tháng 8 năm 2019, 1 giờ 06 phút chiều.

Gối nhỏ hóa thành hình người, lần đầu tiên thứ cho vào miệng không phải là mứt trái cây mà là trái cây tươi...

"A..." Gối nhỏ nhăn mặt, hít một hơi thật sâu.

Trái cây tươi à, cũng kích thích đấy. Gối nhỏ che mặt, hai giây sau, lớp da bên trong khoang miệng cũng nhăn theo.

Cậu thấy mình cần uống nước.

Loại không có vị kia kìa.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Mưa bên ngoài hành lang dần nhỏ lại.

Gối nhỏ đợi thêm một lúc, thấy mưa chỉ nhỏ lại chứ không có xu hướng dừng nên cúi đầu xông ra ngoài.

Cậu biết gần khu chung cư có một cửa hàng tiện lợi.

Bên trong có bán nước suối đóng chai, đóng thùng.

Đi thẳng, rẽ trái, rồi rẽ phải.

Rẽ phải, đi thẳng, rồi rẽ trái.

Cửa kính cảm ứng của cửa hàng tiện lợi từ từ mở ra trước mặt gối nhỏ, cảm biến phát hiện có người vào, phát ra một tiếng điện tử đều đều.

"Chào mừng quý khách."

Cửa hàng tiện lợi bật điều hòa, gối nhỏ vừa đi mưa, vừa bước thấy hơi lạnh.

Cậu đứng ở cửa xoa xoa cánh tay, nhìn thấy dãy bàn ghế ngoài cùng dành cho khách nghỉ ngơi.

Hộp đựng mì trộn tươi mà vị khách trước để lại vẫn còn trên bàn, chưa vứt vào thùng rác.

Gối nhỏ nhìn nhãn hiệu, mì trộn tươi vị ớt cay Bắc Trấn, ở nhà Lục Miên Chi cũng tích trữ hai thùng.

Cậu xoa xoa tay, định mua một hộp mì trộn để nếm thử. Lục Miên Chi ăn mì trộn sẽ uống thêm sữa bò, cậu cũng mua một chai để nếm thử.

Lục Miên Chi còn rắc một góii thịt bò sấy lên mì trộn để ăn kèm, hương vị đó chắc cũng đáng để thử...

Vị chua trong miệng gối nhỏ đã tan đi khá nhiều.

Cậu chép chép miệng, vứt nước suối ra sau đầu.

Thứ đó không có vị, mua nó không bằng mua Fanta, Sprite, nước ngọt có ga màu đỏ xanh...

Mắt gối nhỏ sáng lên, lấy mỗi thứ muốn thử một cái.

Thu ngân quét xong mã vạch, cười với cậu: "Tổng cộng chín mươi hai đồng năm hào chín xu, cần túi không?"

Gối nhỏ gật đầu, móc từ trong túi quần ra một tờ tiền giấy màu đỏ.

Thu ngân nhìn thiếu niên móc tiền từ trong túi quần phồng lên, ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Trong đó chắc chỉ có một tờ tiền giấy còn lại đều là khăn giấy, cô bình tĩnh nghĩ. Đứa trẻ này đúng là, nhét túi phồng lên như vậy, không sợ bị kẻ xấu để mắt tới.

Gối nhỏ không hiểu chuyện đời sao hiểu được lý lẽ không nên tùy tiện nhét tiền vào túi.

Cậu bỏ tiền thừa vào túi đựng đồ, hỏi: "Có, nước nóng, không?"

"Có. Cậu muốn pha mì luôn không?" Suy nghĩ trong lòng của thu ngân đã chuyển từ "Bị kẻ xấu để mắt tới" sang "Bây giờ toàn thanh toán bằng mã QR, cũng chẳng ai mang theo nhiều tiền bên người."

Cô ấy ngừng suy nghĩ lung tung, tập trung vào nhu cầu của khách hàng trước mắt. Cô ấy cũng hiếm khi gặp được chàng trai đẹp trai như vậy. Thấy gối nhỏ gật đầu, cô ấy nhiệt tình giúp cậu xé lớp giấy bóng kính bên ngoài hộp mì. Lấy một bình nước nóng dưới quầy thu ngân, rót nước nóng vào.

"Bên ngoài có bàn ghế, cậu có thể ngồi đó ăn. Có hơi nóng đấy, cẩn thận chút."

Gối nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, một tay xách hai túi đồ, một tay nhận lấy mì trộn tươi, quay người, lại nghe thấy tiếng điện tử đều đều vang lên.

"Chào mừng quý khách."

Vị khách mới vào mặc quần jean đen, gấu quần xắn lên một đoạn, lộ ra mắt cá chân trắng trẻo đẹp đẽ. Giày thể thao là màu đen trắng đơn giản, Lục Miên Chi cũng có một đôi như vậy. Dây giày là của hãng G, chân gối nhỏ cũng buộc một đôi.

Gối nhỏ mặc quần áo của Lục Miên Chi, đương nhiên cũng đi giày của Lục Miên Chi.

Cậu lục tủ giày của Lục Miên Chi, đương nhiên cũng biết tủ giày thiếu mất đôi nào.

Tim gối nhỏ đập thình thịch, cậu siết chặt túi đồ, định ngẩng đầu nhìn xem vị khách mới vào có phải vừa khéo có khuôn mặt mà cậu có thể nhìn thấy hằng ngày của Lục Miên Chi không thì đôi giày thể thao có độ nhận diện cực cao kia lại động đậy.

Mặc dù đã đi mưa, mùi hương đã nhạt đi nhưng nửa chai nước hoa mà gối nhỏ xịt lên người vẫn phát huy tác dụng.

——Mùi hương nồng nặc khiến chủ nhân của đôi giày thể thao, thiếu gia Lục Miên Chi, nhíu mày, kiêu ngạo lùi lại một bước.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp