Lục Miên Chi đuổi Hao Lỗ sang một bên, dọn dẹp thức ăn cho mèo vương vãi khắp sàn.

Anh đặt chiếc gối nhỏ bên mép giường, vẫn còn đang hơi nóng.

Một mặt là vì đã làm chuyện xấu rồi để Hao Lỗ phải chịu tội, cảm thấy áy náy; mặt khác là vì vừa bị Lục Miên Chi vỗ, cảm thấy xấu hổ.

Mặc dù mười mấy năm trước cậu đã khai mở linh trí, nhưng trước khi hóa thành hình người, cậu cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận thế giới bên ngoài.

Còn sau khi hóa thành hình người, giác quan lập tức trở nên rõ ràng. Trước đó khi Lục Miên Chi xách cậu lên phủi bụi, cậu luôn có cảm giác như bị người ta trói cổ tay, treo lên đánh mông.

Thật là, quá xấu hổ.

Chiếc gối nhỏ càng nghĩ càng xấu hổ, suýt nữa thì tự làm mình chín. May là Lục Miên Chi dọn dẹp cũng thấy nóng, nên lại hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ, giúp chiếc gối nhỏ hạ nhiệt vật lý.

Dọn dẹp xong căn phòng ngủ bừa bộn, Lục Miên Chi bế Hao Lỗ vào lòng, ngồi ở mép giường, chỉ vào ba chiếc gối trên giường rồi dạy lại một lần nữa.

"Cái này, là đệm nằm dành riêng cho mày, muốn nằm hay giẫm lên thì tùy mày."

"Cái này, là gối mà tao thường dùng để ngủ, mày cũng có thể nằm hay giẫm lên."

"Cái này." Chiếc gối nhỏ lại cảm thấy mông mình bị Lục Miên Chi vỗ hai cái: "Tuyệt, đối, không, được, đụng."

Lục Miên Chi bình tĩnh hỏi: "Nhớ chưa?"

Hao Lỗ nghe xong mặt đầy vẻ ngơ ngác, nhưng vẫn rất nể mặt mà đáp lại: "Meo!"

Hao Lỗ không biết tại sao có những chiếc gối có thể đụng, có những chiếc gối không thể đụng, nhưng gối nhỏ thì biết.

Cậu không chỉ biết, mà còn có chút tự hào.

Không giống như những chiếc gối khác phải thay hai ba năm một lần, cậu là chiếc gối ở bên Lục Miên Chi lâu nhất.

Năm Lục Miên Chi chào đời, cậu được mẹ Lục mua về nhà. Vừa mới mở hộp ra chưa kịp gối đầu, cậu đã được dùng làm lan can chống ngã đặt ở mép giường của cậu chủ nhỏ nhà họ Lục.

Đến khi Lục Miên Chi đủ lớn, không cần gối đầu làm lan can nữa, cậu cũng không bị mẹ Lục mang đi dùng, mà vẫn tiếp tục ở bên cạnh Lục Miên Chi. Lý do là trên người cậu có một mùi hương khiến cậu ta cảm thấy an tâm, không có cậu, cậu chủ nhỏ nhà họ Lục không thể ngủ ngon được.

Sau đó, cậu được Lục Miên Chi dùng làm gối đầu bình thường trong hai năm, nghe nói gối đầu cũng có tuổi thọ sử dụng, tốt nhất là hai ba năm hoặc ba bốn năm thì nên thay cái mới, Lục Miên Chi liền lập tức thay gối đầu mới. Cậu cũng từ dưới đầu cậu chủ nhà họ Lục chuyển sang dưới khuỷu tay cậu chủ nhà họ Lục.

Để kéo dài tuổi thọ sử dụng của chiếc gối nhỏ, Lục Miên Chi chỉ gối gối nhỏ khi quá mệt hoặc ngủ không ngon.

Liên tục cho đến tận bây giờ.

Nghĩ đến việc mình đã ở bên Lục Miên Chi tận mười bảy năm, gối nhỏ không khỏi cảm thấy tự hào, thậm chí nguyên hình cũng hơi phồng lên.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Khi Lục Miên Chi dạy dỗ xong Hao Lỗ, đồ ăn ngoài đã nguội lạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh cho đồ ăn ngoài vào lò vi sóng, "ting" một tiếng, giải quyết bữa trưa qua loa, sau đó theo thường lệ ôm chiếc gối nhỏ ngủ trưa.

Lần ngủ trưa này đối với Lục Miên Chi là chuyện thường, nhưng đối với chiếc gối nhỏ thì không phải.

Cậu không ngờ rằng sau khi hóa thành hình người, giác quan lại rõ ràng đến vậy. Ngay cả việc đổi mặt trước mặt sau cũng không được.

Đầu chiếc gối nhỏ bị Lục Miên Chi đè vào lòng, ngửi thấy mùi sữa tắm bạc hà thoang thoảng trên người Lục Miên Chi, cả đầu cậu đều choáng váng. Nếu giờ biến hình người, má cậu chắc chắn sẽ đỏ bừng, còn nóng ran nữa.

Ban ngày ban mặt.

Gối nhỏ choáng váng nghĩ, ban ngày ban mặt mà ngủ như thế này, thật là quá không biết xấu hổ!

Cậu không ngờ rằng chuyện này vẫn tiếp tục.

Lục Miên Chi ngủ say, mơ màng đổi tư thế, vùi mặt vào chiếc gối nhỏ.

Hơi thở đều đều đều phả vào người gối nhỏ... không còn gì không biết xấu hổ hơn thế này nữa!

Chiếc gối nhỏ bị Lục Miên Chi ôm trong lòng, không dám động đậy.

Cho dù có dám động đậy, cũng không thể động đậy mạnh được, chiếc gối nhỏ chỉ có thể mặt đỏ tai hồng, ngoan ngoãn để Lục Miên Chi ôm.

Cho đến khi tiếng chuông báo thức lúc ba giờ vang lên.

Lục Miên Chi tắt chuông, đổi tư thế, lại ôm gối nhỏ vào lòng.

Ít nhất thì cũng tốt hơn cách ngủ trước đó... Nếu Lục Miên Chi có thể dịch cánh tay đang đặt trên người mình lên trên một chút thì càng tốt. Chiếc gối nhỏ lạc quan nghĩ.

Đáng tiếc là Lục Miên Chi không thể nghe thấy tiếng lòng của gối nhỏ.

Tay cậu ta đặt ngay phần dưới của chiếc gối, không lệch đi đâu cả. Dường như luôn nhắc nhở chiếc gối nhỏ đừng dính bụi, đừng quên nỗi xấu hổ và sợ hãi khi bị phủi bụi và bị vỗ mông.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nghỉ hè luôn là khoảng thời gian lười biếng và vui vẻ như vậy.

Lục Miên Chi tắt chuông báo thức, ngủ một mạch đến năm giờ mới tự tỉnh dậy.

Cậu ta lấy điện thoại ra xem giờ, mở WeChat trả lời hai tin nhắn, sau đó mở Meituan, nằm trên giường đặt một phần đồ ăn ngoài.

Anh giao hàng tận tâm gọi điện trước nửa giờ, nói rằng sắp đến rồi, bảo Lục Miên Chi xuống lấy.

Gối nhỏ dựng tai nghe ngóng động tĩnh, nghe thấy tiếng Lục Miên Chi thắt dây lưng, nghe tiếng nước chảy khi Lục Miên Chi rửa mặt.

Nghe thấy tiếng cửa lớn "ầm" một tiếng đóng lại, gối nhỏ mới phấn khích dựng góc gối lật người, hóa thành hình người.

Có kinh nghiệm vào buổi trưa, gối nhỏ đã đi lại thành thạo hơn nhiều.

Bước chân đã vững, không còn lắc lư nữa, cũng không cần phải vịn tường nữa.

Gối nhỏ thậm chí còn đi chân trần nhảy hai cái, nhảy đến đau cả lòng bàn chân.

Nghe nói trẻ con loài người học đi phải mất khá nhiều thời gian.

So với chúng, mình quả thực là thiên tài. Cả người gối nhỏ đều lâng lâng.

Lục Miên Chi chỉ xuống lấy đồ ăn ngoài. Không tính thời gian chờ thì chỉ có năm phút.

Chiếc gối nhỏ rút kinh nghiệm từ buổi trưa, tranh thủ thời gian hoàn thành danh sách những việc cần làm đã liệt kê trong lòng.

Đầu tiên là soi gương.

Chiếc gối nhỏ bước vào phòng tắm, nhìn mình trong gương. Tóc mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo. Đường nét ngũ quan hài hòa, đôi mắt màu nâu ấm áp.

Quá thư sinh. Gối nhỏ khịt mũi, thấy cậu thiếu niên trong gương cũng nhăn mũi theo, trong lòng có chút thất vọng.

Ngày nào cậu cũng ngủ chung giường với Lục Miên Chi, đắp chung một chiếc chăn, vốn còn tưởng rằng có thể ngấm ngầm biến thành dáng vẻ ngầu như Lục Miên Chi.

Mẹ Lục là một người lai xinh đẹp, Lục Miên Chi cũng thừa hưởng dung mạo tinh xảo của mẹ. Ngũ quan lập thể, mắt sâu. Mí mắt mỏng, mí kép rộng, màu mắt còn được di truyền từ ông ngoại người Bắc Âu, màu xám nhạt, dưới ánh nắng có có chút lấp lánh, hơi bạc tình.

Gối nhỏ không phải ghen tị với đôi mắt đẹp đó, mặc dù nó thực sự đã cướp đi bao trái tim thiếu nữ.

Cậu ghen tị với sự sắc sảo không giấu được trong đôi mắt và đôi môi mỏng nhạt của Lục Miên Chi. Mặc dù vẫn còn hơi non nớt, nhưng thực sự rất ngầu!

Chiếc gối nhỏ sờ đôi môi dưới đầy đặn và mềm mại của mình, cau mày suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện ra rằng mình vẫn không thể tự lừa dối bản thân.

So với dáng vẻ của mình, cậu vẫn thích Lục Miên Chi hơn.

Lục Miên Chi ngầu hơn mình một chút... có lẽ không chỉ hơn một chút.

Gối nhỏ trẻ con bĩu môi. Sau khi phát hiện ra rằng hành động bĩu môi sẽ khiến mình trông càng không ngầu, cậu lại bực bội mím môi.

Nhận ra rằng bất kể làm biểu cảm gì, cậu cũng không thể trở nên ngầu giống Lục Miên Chi, chiếc gối nhỏ vỗ vỗ má mình.

Cậu lãng phí khá nhiều thời gian trước gương, nhân lúc Lục Miên Chi chưa về, cậu phải đi hoàn thành một số mục khác trong danh sách những việc cần làm.

Ví dụ như uống một cốc nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play