1
"Nào, nằm xuống giường đi."
"Có đau không?"
"Cố chịu một chút, một hồi sẽ hết đau thôi."
"Thả lỏng, đừng căng thẳng."
"Tôi sẽ mở nhạc cho cô nghe."
Chàng trai ấy có giọng nói nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, hàng mi dài khẽ rung, lúc này tôi đã nằm trước mặt anh ta.
"Được rồi, tôi bắt đầu nhé."
Đây là lần thứ hai tôi và chàng trai này gặp nhau.
Nếu không phải anh ta đeo khẩu trang trên mặt, dưới ngọn đèn không bóng hiện ra con dao mổ màu ánh bạc, phía sau anh ta là sáu bảy người cả nam và nữ...
Tôi thực sự nghĩ mình đang làm việc gì đó không thể diễn tả được.
"Đây là một dạng sa trĩ nội điển hình, tình hình này tương đối nhẹ và dễ hồi phục sau phẫu thuật."
Sau đó, sáu bảy cái đầu ở phía sau nhích lại gần nhau, ước chừng khoảng cách không đến một mét, họ cẩn thận quan sát, sau đó là vài tiếng "ừm" và "thật vậy".
Tôi đã bắt đầu suy nghĩ đến cái chết.
Sau đó, cái hậu môn vốn xấu hổ khi bị người lạ soi mói của tôi cứ thắt chặt lại, bất ngờ bị kim chích, đau buốt đến nỗi máu dồn lên não.
"Bác sĩ! A! Đau quá!"
"Đây là thuốc tê, cố chịu một lát."
"Không được rồi, bác sĩ! Anh gây mê toàn thân cho tôi đi! Hô hấp tê liệt!"
"Bây giờ không đổi được nữa, cố chịu một chút đi!" Giọng nói còn chưa dứt, "kịch" lại một mũi tiêm nữa chích xuống.
Cuối cùng, tổng cộng đã tiêm năm mũi, rải rác thành hình tròn, bao quanh hậu môn, sau đó nó mới mất đi ý thức.
Mười lăm phút, thời gian của một hiệp liên quân, tôi cảm giác như mình đang bị truy đuổi bởi một Triệu Vân không cần thời gian hồi kỹ năng, hắn ta đang đâm tới đâm lui sau lưng tôi.
Dị vật chui vào hoa cúc, chiếc kéo cắt đứt da thịt, khi xử lý vết thương con dao điện đốt cháy thịt của tôi vẫn còn tỏa ra mùi khét.
Tôi đã gào thét suốt cuộc phẫu thuật, khi tôi được đẩy ra trên chiếc xe lăn, cô y tá nói: “Kỹ thuật của bác sĩ Vương là tốt nhất rồi, không đến nỗi đau dữ dội vậy chứ…”, tôi nghĩ cô ta chỉ biết nói mà không nghĩ đến người khác.
Khi tôi được đưa đến cửa, chỗ con bạn thân nhất đang đợi với quả đầu rối bù. Cô ấy nhìn rất sợ hãi trước bộ dạng đáng thương của tôi. Một lúc sau khi bình tĩnh lại cô ấy mới bước đến và cau mày đau khổ, có được con bạn thân như thế này tôi như có phúc ba đời, rồi sau đó cô ấy tiến lại gần và nhẹ nhàng nói:
"Cậu làm tớ mất hết cả mặt mũi rồi, mấy người bọn họ đều tự mình đi ra!"
Tôi nghĩ đây là lời nói dối mà cô ấy bịa ra.
2
Trước giờ chưa ai nói với tôi rằng sau khi cắt trĩ, ngay cả việc đánh rắm cũng đau như rút dao vậy, nếu chịu được tôi sẽ cố chịu,nếu không ngộ nhỡ nó có thể tiêu hóa được trong dạ dày thì sao?
Sáng hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra, bà cô bị trĩ ở giường bên đích thân bước xuống giường đón, tôi, người vẫn đang “liệt nửa người” đã chết lặng khi chứng kiến thân thủ hoạt bát của bà ấy.
Hóa ra bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh chính là người đã thực hiện phẫu thuật cho tôi, anh ta tên là Vương Thiên Kỳ, là một bác sĩ hậu môn trực tràng, tuổi hơn 30, vẫn còn độc thân. Đừng hỏi tôi sao biết được, là do bà cô bên cạnh sớm đã nghe ngóng mọi thứ từ bà thím kế bên, thậm chí tôi còn biết cả việc anh ta thích ăn thịt cừu.
Khi bác sĩ Vương bước đến bên cạnh tôi, anh ta hỏi cô y tá bên cạnh: “Giường 63 vẫn chưa xuống giường?”
Cô y tá nhìn tôi, rồi nhìn anh ta: “Vẫn chưa, cô ấy nói còn đau quá”.
Bác sĩ Tiểu Vương nghi ngờ nhìn tôi và hỏi:
"Truyền thuốc giảm đau rồi chứ?"
"Truyền rồi."
"Không phải chỉ là trĩ nội sao?"
"Hả?"
"Sau một ngày phẫu thuật cắt trĩ là có thể ra khỏi giường rồi."
“Thật sự rất đau.” Tôi nhíu mày.
"Cô nằm xuống đi, tôi xem xem."
Nhưng khi y tá kéo rèm, bác sĩ Tiểu Vương đeo găng tay xong, tôi lăn người cởi quần ra, tôi...không thể kìm được nữa và đánh rắm, cái rắm mà tôi đã nhịn suốt cả một ngày cuối cùng cũng xì hết ra.
Đau đến mức tôi phải hét lên một tiếng "ah".
Lúc này, bác sĩ Vương đã đứng rất xa và nói: "Thải khí ra sau khi phẫu thuật xong là rất quan trọng, không cần dùng tiếng la hét để che dấu."
Tôi:????
3
Vào ngày thứ ba sau ca phẫu thuật, đã đến lúc xuất viện.
Tôi cố tình trì hoãn, nói rằng tôi lo lắng về nhà sẽ không thể chữa lành vết thương. Bác sĩ Tiểu Vương là một bác sĩ tốt bụng, anh ta không muốn thấy tôi chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh nên đã kêu một cô y tá để giúp tôi dọn dẹp.
Cuối cùng, thấy tôi vẫn không chịu nhúc nhích, đứng im như tạ, anh ta đưa WeChat của mình cho tôi để có gì thắc mắc thì liên hệ, như thế mới “tống” tôi đi êm đẹp.
Xin được wechat của bác sĩ Tiểu Vương là yêu cầu bắt buộc từ người bạn thân nhất của tôi.
Theo lời của cô ấy, bác sĩ Tiểu Vương là người khác giới mà tôi thân thiết nhất trong suốt hai mươi lăm năm độc thân, biết đâu anh ta sẽ thích tôi thì sao?
Tôi nghĩ cô ấy đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi, học thức uyên thâm như bác sĩ Vương làm sao có thể bị cái mông bình thường của tôi hấp dẫn và phát triển quan hệ với tôi được?
Nhưng tôi không thể xúc phạm lòng tin của người bạn thân nhất dành cho mình!
Ngay đêm được về nhà, tôi đã muốn liên lạc với bác sĩ Tiểu Vương vì quá lo lắng tính mạng sẽ gặp nguy hiểm khi vừa đi cầu xong thì máu chảy dính đầy bồn cầu.
Tên WeChat của chính là tên của anh ấy. Khi nhập tên vào hộp tìm kiếm trên wechat… hả? Tại sao trong nhóm nghiệp chủ của khu phố cũng có một người tên là Vương Thiên Kỳ?
Wow, thật là một cái tên đại trà.
Khi tôi nhấp vào nhóm và tìm thấy người hàng xóm tên Vương Thiên Kỳ, tôi đã đơ người ra, chính là anh ta!
Nhìn số nhà anh ta ghi chú trong nhóm thì thấy nó cùng lầu với mình? Thật là trùng hợp một cách diệu kỳ.
Tôi ngay lập tức quên ngay chuyện "nguy hiểm tính mạng" của mình, nhanh chóng chụp màn hình rồi gửi cho con bạn thân nhất, chưa đầy một giây, con bạn liền trả lời "định mệnh”.
"Chó già (tôi tuổi chó nên mới có tên như thế), cậu nhất định phải tán đổ anh ta cho tớ."
"Đừng có đùa mà."
"Cái mông bị nhìn thấy hết rồi, không tìm anh ta thì tìm ai?! Chính là anh ta! Xông lên!"
"?????????"
"Mau lên, đã sáu giờ rồi, bệnh viện chắc ăn đã tan làm, mau đi tán anh ta đi."
"Tớ... nói gì giờ?"
"Thì cậu cứ nói là đau quá, đều do anh ta mạnh tay quá, bây giờ không xuống giường được, cần người ta an ủi..."
"Nghe này, người này có tin tưởng được không?"
“Cậu nhanh đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT