Tôi bỏ đi những suy nghĩ lung tung của mình rồi nghiêm túc gửi tin nhắn đầu tiên qua WeChat cho hàng xóm Tiểu Vương.

"Bác sĩ Vương, vừa nãy lúc tôi đi ấy á, bồn cầu dính đầy máu, không biết có phải vết thương hở ra không?"

Nửa tiếng sau, hàng xóm của Tiểu Vương trả lời lại.

"Cô sờ xem nó có tiếp tục chảy máu nữa không. Nếu không thì không sao."

"Tôi... Tôi không dám."

"Vậy chụp ảnh vết thương cho tôi xem."

"Cái gì?"

Điều này có hợp pháp không?

Điều này có khác gì việc phát tán nội dung khiêu dâm tục tĩu? Hàng xóm Tiểu Vương anh nhất định là đang chơi khăm tôi.

Anh ta có lẽ cảm thấy rất khó nói chuyện với tôi, cả nửa ngày rồi còn chưa chịu trả lời, "lòng nhân từ của bác sĩ" này thật là xạo mà.

Mười phút sau, hàng xóm Tiểu Vương cuối cùng cũng nhắn lại.

"Mở cửa."

Tôi cầm điện thoại trong tay, ngây người một lúc, là ý gì vậy? Mở cửa? Mở cửa nào? Hậu môn?

Cho đến khi chuông reo lên tôi mới hiểu thì ra là cửa chống trộm của nhà mình.

Mở hé cửa ra xem, tôi thấy một chàng trai đang đứng trước cửa, cuối đầu nhìn xuống điện thoại.

“Là bác sĩ Vương sao?” Anh ta có vẻ đẹp trai hơn trong chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu màu xám.

"Ừm."

"Làm sao anh biết tôi sống ở đây? Anh cũng thấy nhóm nghiệp chủ à?"

"Không phải địa chỉ của cô có ghi trên giấy nhập viện sao?"

"Ồ vâng... mời anh vào."

Hàng xóm Tiểu Vương bước vào nhà, nhìn tôi không nói một lời, lấy ra một chiếc găng tay cao su, đi thẳng vào vấn đề mà không chút ngại ngùng:

"Cởi quần ra, tôi xem sao."

Nụ cười kính nể của một bệnh nhân đối với bác sĩ trên mặt tôi như đóng băng, sau đó tôi đỏ mặt.

Không đúng, tình tiết này không đúng.

“Điều này sẽ ảnh hưởng không tốt đó bác sĩ Vương."

Cởi quần trước mặt một bác sĩ nam trong phòng bệnh và cởi quần trước mặt một bác sĩ nam trong phòng ngủ của chính mình, hai chuyện này hoàn toàn khác biệt nhau.

Tôi không muốn mỗi khi nằm lên giường đi ngủ, tâm trí chỉ toàn hình ảnh tôi cởi quần trước mặt một người đàn ông.

Trước khi tôi hết ngượng, Tiểu Vương, người hàng xóm trước mặt tôi đã chặn tôi lại bằng một câu.

"Đâu phải tôi chưa thấy qua."

Cuối cùng, tôi vẫn bị anh ta thuyết phục, bước từng bước nặng nề về phía phòng ngủ, chuẩn bị cởi chiếc quần mỏng và kiêu hãnh ưỡn mông ra trước mặt người đàn ông mới gặp lần thứ ba này.

Chết tiệt, muốn khóc mà không có nước mắt.

Khi chưa đến cửa phòng ngủ, hàng xóm Tiểu Vương ở phía sau nói với tôi.

"Cô đi đâu?"

"Tôi... vào…."

"Cô vào phòng ngủ làm gì?"

"Không phải cởi quần ra cho anh xem sao?"

Hàng xóm Tiểu Vương lộ ra vẻ mặt có chút biểu cảm ngớ ngẩn, bất lực lắc đầu.

"Cô nằm trên ghế sofa là được rồi."

Chết tiệt, again.

5

Tôi ngoan ngoãn quỳ sấp xuống sô pha, nhẹ nhàng kéo một chút quần xuống, ổn định tư thế xong, hàng xóm Tiểu Vương bước đến bên cạnh tôi.

Anh ta đặt bàn tay phải có đeo găng lên mông tôi, trong chốc lát tôi cảm thấy ớn lạnh và rùng mình một cái.

Mẹ ơi, con hứa đấy, đây là lần đầu tiên kể từ lúc được ba tuổi con để cho đàn ông nhìn mông ở nhà.

Đèn ở nhà chắc chắn không bằng bóng đèn không bóng trong bệnh viện, hàng xóm Tiểu Vương cố ý cúi xuống để nhìn kỹ hơn, mặt tôi lập tức đỏ bừng như cua biển luộc.

"Vết thương không sao, đang hồi phục tốt."

Giọng nói của anh ta không một chút bất thường, âm điệu giống hệt như lúc phẫu thuật...

Trong căn phòng này, tôi là người duy nhất không ngừng suy nghĩ lung tung...

Tôi thậm chí còn yêu cầu người ta đi vào phòng ngủ...

Thật là táo bạo...

Tôi còn chưa tự trách mình xong, anh ta đã vỗ nhẹ vào mông tôi và nói "dậy đi."

??? Tại sao anh ta lại vỗ mông tôi????

???? Ý anh ta là sao????

Lần này lại làm cho tôi sửng sốt nữa.

Nhưng người hàng xóm Tiểu Vương vỗ xong là quay lưng bỏ đi, không có ý gì cả.

Anh ta còn tháo găng tay rồi ném chúng vào thùng rác cạnh bàn trà.

Tôi lẩm bẩm lầm bầm kéo quần lên với tốc độ cực nhanh, hóa ra anh ta chỉ vô thức vỗ nhẹ để bảo tôi có thể đứng dậy rồi.

Lại là tôi đang nghĩ lung tung, tôi vội vàng mở miệng cảm ơn để che đi sự bối rối của mình.

Sau đó tôi mở tủ lạnh, lấy ly trà chanh được giao lúc chiều đưa cho anh ta, dù sao cũng đã phiền người ta chạy một chuyến.

"Bác sĩ Vương, đã phiền anh rồi, cái này anh cầm lấy uống nhé!"

Hàng xóm Tiểu Vương thậm chí không cử động tay, anh ta hoàn toàn không muốn nhận lấy, ngược lại còn hỏi tôi: “Cô uống thứ này?”

Tôi gật đầu, “Ừm, trà chanh giải nhiệt đó”.

Anh ta thở dài, "nhiều đường như vậy, nhiệt đi đâu mà giải? Trong thời gian hồi phục uống nước lọc thôi, không uống nước giải khát."

Thấy tôi tỏ vẻ “are you kidding me?”, anh ta chỉ nói thêm một câu: “Uống càng nhiều, đại tiện càng đau.”

Rồi cầm lấy ly trà chanh trên tay tôi rời đi.

6

Năm ngày sau, tôi trở lại công ty làm việc.

Nhìn những đồng nghiệp xung quanh, tôi chợt cảm thấy có chút tự hào vì mình như người của một đẳng cấp khác.

Những người ngồi ở đây, all of you, everyone, những kẻ bình thường các người ai đã từng cắt trĩ, ai có thể hiểu cái thứ dễ thương này hơn tôi, ai có thể biết cách đi đại tiện đúng đắn bằng tôi.

Tôi chỉ quan tâm đến lòng kiêu hãnh của mình, không nhận thấy một sự thay đổi nhỏ trong cách mọi người nhìn tôi, vừa đồng cảm vừa chất chứa một sự tò mò muốn khám phá.

Đến bữa trưa, tôi đã từ chối hết những đề nghị của đồng nghiệp về "đồ cay", những lời mời liên quan đến “đồ nướng", tôi gọi riêng cho mình canh hầm + cơm trắng và không quên ghi chú "Không bỏ bột ngọt".

Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người xung quanh, tôi mở hộp cơm được giao đến, chụp một bức ảnh và gửi nó đi bằng wechat.

Mọi người đều ngậm đũa trong miệng, nhìn tôi với vẻ hoài nghi, muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Tôi thở dài, tôi có thể làm gì đây! Kể từ ngày hôm đó khi hàng xóm Tiểu Vương nhìn thấy tôi uống trà chanh, anh ta đã yêu cầu chụp ảnh ba bữa ăn mỗi ngày rồi gửi cho anh ta xem để kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của tôi.

Một lúc sau, bên kia trả lời bằng một chữ "1", thực sự rất ngắn gọn và súc tích, gõ chữ trên wechat có đau như xì hơi sau khi làm phẫu thuật đâu, gõ thêm hai chữ “đã nhận” sẽ đau chết anh hay sao vậy.

Buổi chiều, một đồng nghiệp trong công ty mời tôi xuống lầu mua cà phê, sau khi ra khỏi cổng công ty, cô ấy nắm lấy cánh tay tôi và kéo sang một bên.

"Mấy hôm vừa rồi cậu đi đâu vậy?"

"Tôi... bị bệnh cần làm tiểu phẫu, sao vậy?"

Tôi không định nói với cô ấy là tôi đã cắt trĩ, nếu không, cái mác cô gái mắc bệnh trĩ nhất định sẽ lan truyền khắp công ty.

"Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?" Nói xong, cô ấy lại tiếp tục nói cho bằng được: "Tên khốn nào! Có phải cái tên chat với cậu trên wechat làm phải không?"

Vâng, chính là anh ta! Anh ta đã làm!

"Mẹ thật, đàn ông bây giờ xắn quần lên không quan tâm là ai, đến lúc gặp chuyện rồi lại để phụ nữ đi làm phẫu thuật?"

Không đúng, cô ấy còn biết cả chuyện tôi xắn quần lên?

Thấy tôi không trả lời, cô ấy nắm tay tôi nghiêm nghị nói:

"Đi thôi, tớ mua cho cậu ít anh đào, sẩy thai xong cần phải bồi bổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play