Chỉ tiếc có một số người ngay cả mặt mũi cũng không cần, được một tấc lại tiến một thước, cuối cùng lại gây ra một nỗi xấu hổ lớn cho Lục Trạch Đồng…
Nghe Trần Ký Bắc ngừng nói, Hạ Thược thở dài nói: “Anh còn nhớ tôi đã từng nói với anh tôi không thể về quê không?”
Đột nhiên chuyển chủ đề khiến Trần Ký Bắc khựng lại nhưng vẫn nói "ừm".
“Thật ra, trước khi đến Đông Bắc, tôi đã từng ăn phải thuốc để ngâm hạt giống.”
Hạ Thược vừa dứt lời, liền cảm thấy người đàn ông liếc nhìn qua, dù trong phòng tối nhưng vẫn không thể làm lơ ánh mắt đó được.
Cô vội giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu, là vì tôi đói quá nên đã trộm hạt giống của đội trong đợt gieo hạt mùa xuân. Lúc đó thầy lang đều nói có 80% khả năng tôi không qua khỏi, tôi đã nằm trên giường mê man suốt ba ngày liền."
Người bị chết đói nhiều nhất là vào năm 1961. Đến năm 1962 thì mọi việc mới trở lại bình thường, nhưng cô lại đói đến mức muốn ăn hạt giống trong đội…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play