Thanh niên bên cạnh lập tức trừng mắt nhìn Trần Ký Bắc: “Mẹ tôi đối xử với anh còn chưa đủ tốt sao? Có lúc nào mà cha anh đánh anh không phải là do bà ấy ngăn cản chứ? Mỗi lần anh gây chuyện ở bên ngoài thì chẳng phải là nhờ bà ấy ăn nói khép nép, đi xin lỗi người ta giúp anh hay sao?”
Ông lão kia còn đập gậy xuống đất: “Có ai nói chuyện với mẹ như mày không? Mày, mày đúng là cái thứ sói mắt trắng!”
“Chú ba Nhượng.” Uông Quý Chi nhìn ông ta với vẻ biết ơn, cố gắng biện hộ: “Cháu không trách thằng bé, vẫn là do cháu làm chưa đủ tốt thôi.”
Vẻ mặt thỏa hiệp này khiến ông lão càng tức giận hơn: “Cháu làm còn chưa đủ tốt sao? Chẳng lẽ cháu còn phải móc tim ra cho nó xem hả?”
Trần Ký Bắc chỉ ở một bên nhìn với ánh mắt lạnh lùng, sau khi thấy bọn họ kẻ xướng người họa xong, anh nhẹ giọng nói: “Vậy không phải là đúng lúc sao? Tôi đón mẹ của tôi đi thì trăm năm sau bà ta có thể chôn chung một chỗ với cha của tôi, đỡ cho sau này còn phải lập ba cái mộ."
Nói xong liền phớt lờ bọn họ lại giơ cuốc lên.
Ông lão kia tức giận, đang định bước tới ngăn cản thì Trần Ký Bắc nhướng mi nói: “Một mình tôi có thể đánh được mấy người thì các người cũng biết rồi đúng không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play