"Cơm ở đâu ra mà ăn? Suốt đoạn đường này chúng ta chỉ toàn gặm bánh bột ngô mà thôi." Ông bác ngồi trên giường đất vừa đập đập tẩu thuốc, trên mặt vẫn còn sót lại sự tức giận.
“Vậy để cháu đến cửa hàng rau quả nhìn xem có thức ăn gì ngon hay không để mua một chút về.” Khương Bách Thắng lấy áo khoác bắt đầu mặc vào: “Trên bàn có bánh quy, nếu đói thì có thể ăn lót dạ trước. Cửa hàng rau quả cách đây không xa, cháu đi một chút là về liền.”
Ông bác vốn định tiếp tục nói về chuyện con cái nhưng xét thấy người đều ở đây nên cũng không vội gật đầu nói: “Mua nhiều chút đi.”
Khương Bách Thắng cầm mũ, khăn quàng đi ra ngoài, dừng lại trước cửa nhà Hạ Thược một chút nhưng vẫn không gõ cửa.
Bên trong, tiếng khóc của Tôn Thanh cuối cùng cũng lắng xuống, cái khăn tay mẹ Hạ đưa cho cô ấy đã ướt một nửa.
Có lẽ vì chưa từng nghe thấy tiếng người lớn khóc nên suốt quá trình cô em gái đều ư a theo, còn anh trai thì vẫn ngủ say không hề bị tiếng động lớn như vậy đánh thức.
Tôn Thanh lau mặt, có chút ngượng ngùng: “Để mọi người chê cười rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT