Ông ta tự giễu cười một tiếng: “Nhớ năm đó tôi cũng là học trò mà thầy thích nhất, ai ngờ…”
Lúc này, ông ta đột nhiên dừng lại, nói: “Đừng nói nữa, dù sao cô cũng không phải tôi, mà tôi cũng cần phải đi.”
Người này dù ở trong hoàn cảnh nào cũng không quên dùng lời lẽ châm ngòi mối quan hệ giữa cô và Lão La, hoàn toàn không biết tự kiểm điểm và biết ơn chút nào.
Hạ Thược nhìn vẻ mặt tràn đầy buồn bã kia, giễu cợt nói: “Đương nhiên là tôi không phải ông rồi.”
Cô vốn có vẻ ngoài dịu dàng, tính tình ôn hòa, không ngờ khi mở miệng lại nói ra một câu như vậy. Thường Kim Thuận liền sửng sốt.
Hạ Thược nhẹ giọng nói: “Nếu như là tôi, lúc trước khi cảm thấy không công bằng thì tôi sẽ hỏi thầy. Tình cảm thầy trò, thầy không chỉ một tay dạy tôi mà còn đưa tôi đến nơi này làm phó chủ nhiệm phân xưởng, vậy thì có cái gì mà không thể hỏi?”
Cô ngước mắt lên dùng đôi mắt trong veo và gợn sóng nhìn thẳng vào Thường Kim Thuận: “Thầy đối với tôi mà nói là ân trọng như núi, có chuyện gì mà không thể hỏi thẳng chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play