Hạ Thược cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt anh Vương lúc mới bước vào thì cô cũng đã đoán được. Nếu đêm qua bắt được người thì chắc chắn anh Vương sẽ nói cho cô biết trước chứ làm sao mà ánh mắt có thể sắc bén như vậy, còn mang theo sự cảnh giác nữa.
Thấy cô định cho than vào bếp lò, anh Vương tiếp lấy rồi nói: “Nhưng tôi không biết có bị mất cái gì hay không, cô vẫn nên đi xem thử xem.”
Hạ Thược gật đầu, nhặt khoảng mười mấy cái khay hôm qua cô đã làm lên ước lượng thử rồi quay lại nói: “Không thiếu cái nào cả.”
Vậy có nghĩa là đêm qua người đó không hành động, anh Vương cau mày thật sâu: “Không phải là đối phương biết chúng ta muốn bắt người đấy chứ?”
“Không biết nữa.” Hạ Thược đặt hộp cơm cô mang đến để lên bếp đun nóng: “Chỉ là hai chúng ta không ai nói gì cả, theo lý mà nói thì không nên biết mới phải.”
Anh Vương nghĩ lại thấy cũng phải, tuy rằng có khả năng là tên trộm này đã gây án nhiều lần nhưng không phải là đêm nào hắn cũng sẽ đi trộm.
Chỉ là nếu muốn bắt được người thì phải hi vọng hắn đến mỗi ngày như thế mới bắt được sớm cũng có thể kết thúc chuyện này một cách sớm nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play