Thời đại này không thể so với đời sau, chỉ cần là đồ ăn thì đều là thứ đáng giá và cũng cần phải có phiếu lương thực nữa. Thang viên mà ban bọn họ phụ trách làm đắt hơn một chút, hơn 60 xu một cân, mà hơn 200 cân là hơn 100 đồng. Mà hơn 100 đồng này cũng đủ cho ba tháng tiền lương của một người.
Mà cái này còn chưa bao gồm cả phiếu lương thực và cũng chưa tính đến bánh nguyên tiêu mà những ban khác làm. Ai biết những cái bánh nguyên tiêu đó có bị lấy trộm hay không.
Sắc mặt của anh Vương rất khó coi: “Người này quá lớn gan rồi, nhất định phải báo cho phân xưởng biết một tiếng.”
Hạ Thược ngăn lại: “Khoan hẳn đi.”
Anh Vương cảm thấy khó hiểu nhưng biết Hạ Thược luôn có chủ ý nên vẫn dừng lại.
Hạ Thược hạ giọng: “Chuyện này chỉ là do tôi phát giác ra chứ không có chứng cứ xác thực để chứng minh đồ là do người ta ăn cắp. Nếu nói ra thì chưa chắc trong phân xưởng sẽ có người tin, mà còn có thể cho rằng chúng ta đang tìm lý do để trốn tránh trách nhiệm. Hơn nữa làm như thế cũng dễ đánh rắn động cỏ khi đó sẽ càng khó bắt người hơn."
Nói như vậy thì thấy cũng phải. Một khi tin tức truyền ra, chỉ cần người đó không trộm cắp thêm thì bọn họ cũng đừng hòng tìm ra người đó nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT