Ở thời đại này, tiền lương không gắn liền với doanh thu, vì vậy rõ ràng là người bán hàng đã không đủ kiên nhẫn. Cho nên ai trả tiền thì cô ta lấy của người đó.
Sau khi nhận tiền lẻ từ người bán hàng, Lý Lai Đệ vẫy vẫy giày trước mặt Hạ Thược, không cần nói thì cũng thấy sự đắc ý trong vẻ mặt của cô ta.
Hạ Thược thấy thế liền kéo Tôn Thanh đến quầy bên cạnh.
Hiển nhiên Tôn Thanh nhận ra Lý Lai Đệ nên rất tức giận: “Cái thể loại người gì thế này? Trên quầy nhiều giày như vậy, còn nhất quyết cướp giày của chúng ta.”
“Cô ta muốn cướp thì cứ để cô ta cướp đi. Em không chấp nhặt với cô ta đâu.” Hạ Thược đã cầm sẵn cái mũ bông trên quầy, là loại bên trên có hai tai có thể kéo xuống để cài lại: “Đúng lúc em còn thiếu một cái mũ, cái mang về từ bên Quan Nội quá mỏng, không ấm chút nào.”
Vừa định đội lên đầu thì Lý Lai Đệ lại giật lấy: “Cái này bán thế nào?”
Người bán hàng này không giống với người vừa rồi liền nói một câu công bằng: “Người ta đến trước rồi nếu không thì cô xem mấy cái mũ khác ở trên quầy đi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play