So với huyện Hồng Hương, Giang Thành chỉ có lợi thế là có thêm một xưởng trên địa bàn, chi phí vận chuyển thấp và bổ sung nhanh chóng. Vì đã không thể thay đổi công thức thì nên đưa sản phẩm ra thị trường càng sớm càng tốt. Có thể mấy trưởng ban khác cũng chưa biết nhưng chắc chắn là bên Hồng Hương không đem nhiều đồ qua đây bán như vậy.
Đây có lẽ là một phép thử, nếu bên xưởng Giang Thành không có phản ứng gì thì bên họ mới vận chuyển đồ đến với số lượng lớn.
Suy cho cùng, nếu mình không bán thì đương nhiên sẽ có người bán. Không phải người ta cướp chuyện làm ăn của mình mà là do chính mình đã từ bỏ.
Hạ Thược vừa nói lời này, những người khác dần dần tỉnh táo lại.
Nhưng hiển nhiên là trưởng ban Ngô vẫn còn có chút tức giận: “Bọn họ đã đánh tới cửa nhà chúng ta rồi mà chúng ta cứ bỏ qua như thế sao? Chẳng lẽ không đi tìm bọn họ lý luận hả?”
Lý luận chắc chắn là vô dụng, dù sao bên trên cũng không có quy định người khác không được tới đây bán. Nhưng nếu bọn họ có sản phẩm mới nào mà huyện Hồng Hương không có thì bọn họ cũng có thể bán đến huyện Hồng Hương. Có qua có lại, huyện Hồng Hương cũng không nói được gì.
Hạ Thược khẽ mỉm cười không nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT