Tôn Thanh đã đi đến cửa rồi vừa nghe vậy liền im lặng một lát rồi nói: “Lúc mới kết hôn thì tôi đã có thai nhưng nạn đói kéo dài hai năm nên không giữ được. Lúc đó quê chồng tôi bị nạn đói ảnh hưởng nặng nề, cha mẹ đều qua đời nên tôi không dám nói cho anh ấy biết."
Thầy thuốc già gật đầu nói: “Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, năm nay cô mới hai mươi bốn tuổi thôi nên đừng vội.”
Tôn Thanh cũng không muốn vội, nhưng gia đình và người thân ở quê Khương Bách Thắng vẫn luôn thúc giục cô: “Nhưng người xưa thường nói cán cân chỉ có một quả cân, chị sợ mình là quả cân kia cả đời chỉ có một đứa con sẽ không thể có thêm đứa nào nữa.”
"Cho dù là mất quả cân này rồi thì chẳng phải là vẫn còn có thể cân hay sao?” Vì Hạ Thược thường chạm vào cân ở xưởng thực phẩm nên cô đã lấy chuyên môn của mình ra nói.
Lúc đầu Tôn Thanh vốn có chút chán nản, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì không khỏi bật cười: “Vậy thì chị hy vọng ông trời sẽ cho chị một cái cân khác.”
“Cho thêm mấy cái dự phòng luôn đi.” Hạ Thược nói: “Nếu có ai lại hỏi chị thì cứ nhét hết vào trong tay họ cho mệt chết họ luôn.”
“Vậy thì còn chưa đợi người khác mệt chết mà chị đã mệt chết trước rồi đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT