Hạ Thược liền hỏi: “Anh vừa nói tôi đoán đúng rồi là đoán đúng cái gì?”
“Là Đới Trường Khánh!” Nhắc đến chuyện này, Hà Nhị Lập lại nghiến răng nghiến lợi: “Mấy ngày nay hắn không xuất hiện, tôi còn tưởng hắn bị tôi phát hiện nên mới an tĩnh lại. Không ngờ đến tà tâm của hắn không chết, vậy mà lại canh ngay lúc Vân Anh đi làm ca đêm về nhà chặn đường Vân Anh.”
Không chỉ là chặn đường mà rõ ràng Đới Trường Khánh còn muốn chơi lưu manh.
Lúc đầu, miệng của hắn còn đầy lời ngon tiếng ngọt, nhưng khi thấy Hà Vân Anh cảnh giác thì hắn lại bắt đầu nói những lời dơ bẩn, quả thật rất khó nghe.
Thấy xung quanh không có ai, hắn còn muốn kéo Hà Vân Anh đến một nơi hẻo lánh. Nhưng cũng nhờ lời cảnh báo trước đó của Hạ Thược bảo Hà Vân Anh đi báo cảnh sát nên cục cảnh sát đã phái một cảnh sát trẻ tuổi mặc quần áo bình thường đi theo. Nếu không thì chắc chắn Hà Vân Anh đã phải chịu thiệt thòi lớn.
Có lẽ Đới Trường Khánh sẽ không lớn gan như Lưu Đại Quân nhưng cho dù chỉ là chiếm lợi một chút thì cũng đủ để lưu lại bóng ma tâm lý trong lòng Hà Vân Anh.
“Lúc cha tôi và tôi đến thẳng cục cảnh sát thì hắn vẫn còn đang nói dối, hắn bảo là chỉ muốn nói chuyện riêng với Vân Anh thôi, tôi khinh! Có ai nói chuyện lại kéo người vào ngõ không? Lúc ấy Vân Anh khóc nức nở, trên cổ tay còn có vết bầm tím do hắn kéo đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT