Hơn nữa, Trần Ký Bắc và Hạ Thược vừa ra khỏi phòng làm việc ngay vào lúc tan tầm nên đã có rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù không nghe được tiếng bàn tán nhưng chỉ cần nhìn thấy những ánh mắt tò mò kia thôi thì cũng khiến Tào Đức Trụ ước gì người bị thương lúc trước là chính mình. Thậm chí trong giây phút đó hắn còn nghĩ nếu ngay từ đầu hắn không chèn ép Trần Ký Bắc thì có phải bây giờ sẽ không cần phải đối mặt với áp lực lớn như vậy hay không?
Có người đứng trước mặt hắn, hắn chỉ cần giúp đỡ làm việc là được, giống như trước đây…
Người đi sau giao thùng tình cờ chính là người mà Hạ Thược đã gặp lần trước, anh ta vừa lái xe đi theo Hạ Thược và Trần Ký Bắc vừa gãi đầu nói: “Chuyện lần trước tôi xin lỗi, tôi nghe người bên ngoài nói anh không biết làm nên tôi cứ tưởng rằng anh thật sự không biết."
Da mặt anh trai này bị rám nắng, mùa hè nắng nóng nên cởi trần, khoác một bên vai.
Trần Ký Bắc cau mày, bình tĩnh đứng chắn giữa anh ta và Hạ Thược, không nói gì.
Anh trai này không chú ý, dỡ thùng gỗ và gỗ vào trong sân. “Mất bao lâu mới sửa xong?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT