Trần Ký Bắc không nói gì, chỉ liếc nhìn Hạ Thược.
“Tiểu Hạ phải không?” Ngày mà công ty thổ sản đến thì phó chủ nhiệm cũng đã gặp qua Hạ Thược: “Cô cũng đi cùng đi.”
Vừa vào cửa, ông ta đã rót cho mỗi người một ly nước sau đó tự mình lại cầm cái ly tráng men của mình lên, nở nụ cười ấm áp khiến ông ta trông như một vị lãnh đạo già luôn quan tâm đến cấp dưới của mình.
“Cậu đã đến công ty thổ sản mấy ngày rồi. Ở đó có thấy thoải mái không? Nếu không thì cậu cứ việc nói với xưởng là được.”
Lúc này nếu là những kẻ thích vuốt mông ngựa thì chắc chắn sẽ tỏ vẻ rằng mình có được cơ hội này là do được đơn vị đào tạo bài bản và được lãnh đạo huấn luyện tốt. Nhưng Trần Ký Bắc sẽ không bao giờ làm điều này mà chỉ nói hai chữ đơn giản: “Vẫn ổn.”
So với người đàn ông giàu có điềm tĩnh và tinh tế trong cuốn sách kia thì giờ đây anh vẫn mang nét sắc bén đặc trưng của một thiếu niên trẻ.
Nhưng chính sự sắc bén chưa bị tẩy xóa này lại khiến Hạ Thược có cảm giác chân thực, giống người sống hơn rất nhiều so với vài nét bút trong sách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT