Ngỗ tác Ngô Hoài Nhân chống hai đầu gối đứng lên, dậm dậm chân do mới ngồi xổm, theo tứ tự chắp tay với hai người Tạ, Thôi nói: “Theo vết máu ứ đọng, phỏng đoán người này ước chừng chết vào tối hôm qua giờ Hợi đến giờ Tý; toàn thân chỉ có một miệng vết thương, đó là cổ, nhìn vết cứa này, hung khí có vẻ là đao, mà không phải là các vật như rìu hay kiếm. Vết cứa có chỗ khập khiễng, người hành sự tựa như có phần chần chờ, không thuần thục lắm, hoặc cũng có thể do không đủ lực, khó phỏng đoán nguyên do.”

“Trên mặt đất không thấy máu phun ra, thi thể thật là sạch sẽ, mỗ phỏng đoán, đây không phải là nơi gây án.”

Thôi Dập vỗ tay, “Ta và Chu Tướng Quân cũng cho là như thế, nhưng mà Tạ Thiếu Khanh của các ngươi muốn tranh cãi, nói rằng cũng có thể là bị đông lạnh trước rồi mới chém đầu.”

Ngô Hoài Nhân tuy béo, lại không ngu ngốc, tài ăn nói cũng đầy đặn như cái bụng của mình, “Phỏng đoán của Thôi Thiếu Doãn cùng Chu Tướng Tuân tất nhiên là rất đúng, Tạ Thiếu Khanh của chúng ta nói cũng có đạo lý. Nam thi này tình trạng nổi da gà, đầu ngực và hạ bộ đã thu nhỏ lại, rất nhiều người chết do đông lạnh đều có chung tình trạng này, theo đó mà nói, bị đông lạnh chết rồi mới chặt đầu cũng là một khả năng.” Khi nói đến hạ bộ của thi thể còn mang chút thành ý xin lỗi cùng xấu hổ mà hành lễ với Chu Kỳ.

Thôi Dập nhíu mày: “Ngươi nói người này bị đông lạnh mà chết?”

“Người chết do đông lạnh có tình trạng này, không có nghĩa là người này hiển nhiên bị đông chết, thời tiết như vậy, nếu chết theo cách khác cũng có chung tình trạng giống nhau. Lời phỏng đoán của Thiếu Khanh chúng ta vốn cũng chỉ là một loại khả năng.” Ngô Hoài Nhân hành lễ với Tạ Dung, “Tạ Thiếu Khanh không vì những điều có vẻ như hiển nhiên mà bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt khác, thật là tinh tế cẩn tận, hạ quan bội phục.”

Thôi Dập cùng Chu Kỳ liếc nhau, ở trong mắt cùng thấy được loại cảm xúc giống như vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Thôi Dập là hâm mộ chiếm đa số, Kinh Triệu quả nhiên không biết vuốt mông ngựa thành thục, toàn những kẻ ăn nói vụng về, quá ít người đạt được tiêu chuẩn cao cấp như vậy, còn thường xuyên cần chính mình chỉ bài cho bọn hắn.

Chu Kỳ là ghen ghét nhiều hơn, ngẫm lại thật chê cười tên Trần Tiểu Lục còn dám nhạo mình mặc áo da dê lót bông ngoài biệng đầy bột đườngTriệu Tham trong ánh mắt luôn lên án “Ngươi là đồ phá gia chi tử”, Chu Kỳ cảm thấy quả thực nên kéo bọn hắn đi tham quan Đại Lý Tự một lần.

Đối với màn vuốt mông ngựa vang dội này, Tạ Dung lại phảng phất giống như không nghe thấy, “Còn gì nữa không?”

Ngô Hoài Nhân vội nói, “Xác chết có mùi rượu, có vẻ như trước khi qua đời uống rượu. Còn lại, thật sự nhìn không ra gì nữa. Thi thể bị xử lý quá sạch sẽ.”

Tạ Dung gật gật đầu: “Làm phiền.”

Tuy là do Đại Lý Tự nghiệm thi, nhưng Kinh Triệu còn chưa chuyển giao công văn, cho nên vụ án nam thi không đầu này vẫn phải kéo về nhà xác Kinh Triệu Phủ. Người nhận xác cũng phải đến Kinh Triệu Phủ.

Chu Kỳ da mặt dày, không đợi Thôi Dập mời, liền tỏ vẻ muốn đi nghe ngóng. Ai ngờ Tạ Thiếu Khanh da mặt cũng không mỏng, “Đều cùng đi đi.”

Thôi Dập là tính tình chỉ sợ không đủ náo nhiệt, cười nói: “Thế thì cùng đi!”

Chờ đến khi Kinh Triệu Phủ Trịnh Phủ Doãn đến mặt đầy chua xót, tựa như mới vừa phải uống ba chén canh tam hoàng hạ hỏa. thể cho người ta sống tốt hết năm hay không đây! Kỳ báo cáo sắp đến, đầu tiên là có người mất tích, thế thì cũng không có gì, bất quá chỉ là một tên thương nhân nhỏ bé mới đi ba năm ngày không trở về nhà thôi, ai biết còn đang lưu luyến chốn nào. Giờ thì trực tiếp ở đâu ra một nam thi không đầu, lại còn lõa thân, lại còn dưới ánh sáng ban ngày ban mặt!

Loại sự tình này chỉ cần một ngày là có thể truyền khắp Trường An, không chừng chỉ cần nửa tháng, tiệm sách Đông Thị liền sẽ tạo ta được câu chuyện tương tự, sau đó sự tình liền càng truyền càng kỳ ảo, chưa chừng sẽ cùng với mấy bản “Xe ngựa cõi u minh”, “Nữ lang váy đỏ không đầu” hay “Lang trung một mắt phường Sùng Nhân” trở thành tứ đại kỳ án quỷ dị còn bỏ ngõ của thành Trường An.

Chu Kỳ rốt cuộc chức quan hơi nhỏ, Giáp bộ Hợi Chi khi làm việc ở kinh thành lại thường cùng xảy ra hiềm khích với phủ Kinh Triệu, nên Trịnh Phủ Doãn đối với Chu Kỳ thì nhàn nhạt, đối với Tạ Thiếu Khanh lại rất khách khí, “Chỉ mới vội vã thấy qua Tạ Thiếu Khanh trên triều, nhìn ở xa cũng cảm thấy phong thần tuấn lãng, hiện giờ gặp mặt gần, càng thêm như ngọc trên đỉnh núi.” Lại cười nhìn Thôi Dập, “Cùng Thôi Thiếu Doãn của chúng ta đứng chung một chỗ, có thể nói là  một đôi ngọc lành.”

Thôi Dập cười hì hì nhìn Trịnh Phủ Doãn, “Hạ quan cảm thấy cũng giống.”

Mặc dù thời gian Trịnh Phủ Doãn làm cộng sự với Thôi Dập không tính quá ngắn, vẫn thường xuyên như cũ có lúc không biết phải nói chuyện với hắn như thế nào, lại ngại thân phận của tay ăn chơi này thật sự quá cao……

Trịnh Phủ Doãn cười một chút, quay đầu cùng Tạ Dung nói một câu làm lành: “Về sau có thể thường xuyên cùng làm việc với thanh niên tài tuấn như Tạ Thiếu Khanh, thật là quá tốt.” Nói xong liền ý thức được nếu thường cùng vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh này làm cộng sự ý nghĩa gì, vội vàng dừng lại lời nói.

Tạ Dung mỉm cười nói: “Mỗ cũng rất khâm phục và ngưỡng mộ Trịnh Công, ngày sau còn nhờ ngài thỉnh giáo nhiều hơn...” 

Trong lòng Chu Kỳ phảng phất như ăn dấm cười nhạo, a, người trong quan trường ……

“Đều là vì quân phân ưu, vì dân làm việc, nên cùng góp sức lực.” Trịnh Phủ Doãn than nhẹ một hơi, “Chỉ là mắt thấy liền phải nguyên chính, ngay lúc này lại xảy ra sự tình như vậy……”

Tạ Dung gật đầu thật sâu, bộ dáng như lòng có xúc động, “Đúng vậy. Ngay thời điểm này, sứ đoàn các nước phiên bang, quan viên các châu phủ tham dự triều hội, cùng những thí sinh năm sau khảo thí đều tụ tập ở kinh thành, sự tình nếu làm lớn, lời đồn lan truyền, mỗi người đều rỉ tai nhau truyền kỳ “Quỷ không đầu phường Bình Khang”, thật là không phải việc tốt.”

Trịnh Phủ Doãn cơ hồ chảy thêm ít nước mắt, Đại Lý Tự Khanh sao lại có phúc khí có được một cấp dưới như vậy, không cần bàn đến tài cán, ít nhất là có thể đảo ngược lời nói. Đối lập với mình, thật là càng so người càng muốn chết, càng so hàng càng muốn ném.

Trịnh Phủ Doãn lôi kéo tay Tạ Dung, “Tử Chính nói đúng. Chỗ ưu tư của vua, mỗ phải nên san sẻ.” Đã từ “Tạ Thiếu Khanh” khách khí đổi thành “Tử chính” thân thiết.

Thôi Dập cùng Chu Kỳ liếc nhau, trao đổi một ánh mắt vừa “kinh ngạc” vừa “cười nhạo” ánh mắt, lần này là Thôi Dập “kinh ngạc” nhiều hơn, mà Chu Kỳ “cười nhạo” nhiều hơn.

“Nếu có thể nhanh chóng phá vụ án này, giúp người chết lấy lại công đạo, đập tan lời đồn chưa hình thành, tình hình sẽ tốt hơn nhiều, các bá tánh chỉ hận hung thủ ra tay tàn bạo, than sinh mệnh vô thường, lại cũng sẽ cảm thấy an tâm. Cái mà con người sợ nhất chính là không biết.”

Trịnh Phủ Doãn gật gật đầu, “Lời này thật đúng! Lời này thật hay a.”

Trịnh Phủ Doãn quay đầu lại nói với cấp dưới đi theo: “Sao người của Triệu gia kia còn chưa tới? Tăng cường thúc giục nhanh lên!”

Chu Kỳ, Thôi Dập nhìn nhau bất đắc dĩ mà cười.

Nhờ Trịnh Phủ Doãn quá mức nóng vội, Triệu mẫu cùng Triệu gia nương tử tới cực nhanh.

Sai nha dẫn đường cho các nàng. Triệu gia nương tử có lẽ là đã khóc trên đường, đôi mắt đỏ bừng, thần sắc nôn nóng, tuy là như thế, hành động vẫn rất có phong nghi: “Nô gia Vệ thị gặp qua các quý nhân. Nghe nói đã tìm được lang quân?”

Bà lão có chút kinh sợ mà nhìn mọi người, khi nhìn thấy Chu Kỳ thì khuôn mặt biến sắc, lại không nói chuyện.

Trịnh Phủ Doãn xua tay, sai nha lấy khay đưa qua, mặt trên là túi tiền kia.

Thôi Dập hỏi: “Ngươi có nhận ra vật này?”

Triệu gia nương tử cầm lấy túi tiền, nhìn một cái, “Là nô thêu cho lang quân.”

“Ngươi cần phải xem cẩn thận.” Thôi Dập nói.

“Là đường thêu của nô, đôi uyên ương dùng thủ pháp thêu dài ngắn, hoa sen lại dùng lăn châm, không có sai.”

Thôi Dập gật đầu, nhìn Trịnh Phủ Doãn, vừa định cho người dẫn các nàng đi nhà xác, lại nghe Chu Kỳ hỏi: “Nhóm nô tỳ đâu?”

Tạ Dung hé mở miệng lại nhắm lại, Thôi Dập cũng lại lần nữa ngồi thẳng, Trịnh Phủ Doãn nhíu nhíu mi.

Tiểu tỳ dẫn đường cho Chu Kỳ hôm trước vẫn luôn cúi đầu, căn bản không dám nhìn công đường, tất nhiên không thể nào nhận ra nàng, cùng một nô tỳ khác run rẩy hành lễ, “Có.”

“Đều giúp nương tử nhà ngươi nhìn xem túi tiền này. Người đang sốt ruột hoảng loạn, dễ dàng mắc lỗi.”

Hai nô tỳ nhìn sát, Chu Kỳ nhận thấy một tiểu tỳ vẻ mặt mờ mịt, một nô tỳ khác trộm nhìn lên công đường, “Hồi, hồi quý nhân, đây là nương tử thêu cho A Lang. Lúc nương tử thêu, nô có thấy qua.”

Chu Kỳ gật đầu, “Vậy không sai.”

Trịnh Phủ Doãn nói: “Mang các nàng đi nhà xác.”

Các vị quan trong phòng cũng đứng dậy, đi theo sau.

Mọi người còn chưa đi đến được trước cửa nhà xác, đã nghe được tiếng khóc, “Lang quân ——”

Trịnh Phủ Doãn trong lòng hơi nhẹ nhàng hơn, rốt cuộc không phải hai vụ án mạng, thêm nữa, đã xác nhận được thân phận thi thể, việc phá án sẽ dễ dàng hơn chút.

Thanh âm quải trượng đánh người vang lên, “Cút ngay! Kêu bậy bạ lang quân nào, ngươi tiện nhân này, ngươi ngóng trông con ta chết đúng không! Đây không phải con ta!”

Mọi người đều hơi bất ngờ, Trịnh Phủ Doãn vốn là tuyệt không muốn đi nhà xác, lại ngại Tạ Dung Thôi Dập mang bộ dáng không chút kiêng kị, lại có cấp dưới, cắn răng rảo bước qua cửa.

Sai nha, ngỗ tác đã đem Triệu mẫu kéo ra, Triệu gia nương tử chỉ nằm ở trên mặt đất khóc.

Vải bố che thi thể đã xốc lên hơn nửa, lộ ra ngực bụng, nửa bên cánh tay và đùi.

“Này bà lão, sao ngươi biết đây không phải Triệu đại?” Trịnh Phủ Doãn trầm giọng hỏi.

Triệu mẫu thu lại khí thế đánh con dâu như vừa rồi, nhìn Trịnh Phủ Doãn, miệng run run, “Con ta, con ta, con ta trên đùi có nốt ruồi đen.”

“Vệ thị, ngươi có biết Triệu Cực có nốt ruồi? Ngươi như thế nào cảm thấy thi thể là Triệu đại?”

Triệu gia nương tử bò lên quỳ, khóc ròng nói: “Lang quân của nô gia là dáng người giống vậy, vừa rồi các quý nhân lại cho nô nhìn túi tiền kia, nếu không phải hắn, lại có thể là ai? Còn a gia nói nốt ruồi đen, nô gia không nhớ rõ có.”

Lời nói hai người mẹ chồng nàng dâu không khớp nhau, Trịnh Phủ Doãn nhíu mày, nhìn Tạ Dung, nhẹ giọng nói: “Này —— phu thê tuy rằng cùng chung chăn gối, nhưng cũng có thể không biết vài chỗ đặc trưng nhỏ của đối phương,” Trịnh Phủ Doãn ho khan một tiếng, cảm thấy cùng hậu sinh tuổi trẻ nói về việc này có chút không ra thể thống , “Nhưng người mẹ này tuổi đã lớn, cũng có thể nhớ lầm……” Trịnh Phủ Doãn đầy mặt khó xử.

Tạ Dung nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu, “Lời nói Chu Tướng Quân vừa rồi rất đúng.... 

Chu Kỳ không biết sao tự nhiên mình bị điểm danh.

“Người đang sốt ruột hoảng loạn, dễ dàng sai sót. Cho bà lão cùng Vệ thị đều trở về ngẫm nghĩ, ngày khác hỏi lại.”

Trịnh Phủ Doãn biết lúc này cũng không còn biện pháp nào khác , gật đầu, lệnh cho sai nha mang các nàng đi ra ngoài.

Trịnh Phủ Doãn bước ra nhà xác, thở dài một hơi.

Tạ Dung mỉm cười an ủi hắn, “Trịnh công chớ có sốt ruột, có đôi khi chờ một chút có thể có tiến triển.”

Trịnh Phủ Doãn gật đầu.

Chu Kỳ cười thầm, a, vừa rồi khuyến khích “Nhanh chóng phá án” không phải ngươi sao, giờ quay qua thì lại “Chờ một chút có thể có tiến triển”, đạo lý đều là ngươi nói, bất quá, giống như xác thật cũng có đạo lý…… Với tài ăn nói này của Tạ Thiếu Khanh, nếu đi chợ phía đông mở quầy bói toán có thể là một địch thủ đáng gờm.

“Triệu Đại Lang hình như có một vị hồng nhan tri kỷ ở phường Bình Khang, đối với đặc thù này của Triệu Đại Lang không chừng có lẽ biết. Chỉ là trước mắt không biết tên họ của vị nương tử này.” Tạ Dung lại nói.

Trịnh Phủ Doãn, Thôi Dập, Chu Kỳ tức thì đều trên mặt lộ ra biểu tình hiểu rõ, đúng vậy, kỹ nữa phường Bình Khang, khác với nữ tử đàng hoàng, có thể ... thân cận đến một cấp độ nào đó, không chỉ đùi có nốt ruồi, mà còn chỗ nào khác có nốt ruồi có lẽ cũng biết.

Nhưng mà ba người thực nhanh chóng đều cảm thấy xấu hổ, tại sao ta lại nghe hiểu lời này?

Trịnh Phủ Doãn ho nhẹ một tiếng, Thôi Dập hào phóng mà cười xấu xa, Chu Kỳ nhìn về phía Tạ Dung, a, nguyên lai Tạ Thiếu Khanh cũng là cái dạng này ……

Tạ Dung đầy mặt đứng đắn, hơi nhíu mi nhìn lại Chu Kỳ, bộ dáng như muốn nói “Chu tướng quân có chuyện gì”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play