Ngày đầu tháng chạp, trời đổ tuyết nhẹ.
Các tiểu thương ở khu chợ phía đông lại rất náo nhiệt. Năm mới sắp đến, tiệm lương thực, cửa hàng thịt, quầy tơ lụa, tiệm sách, tiệm buôn ngựa, cửa hàng son phấn.... đều bày bán đủ loại hàng đầy màu sắc thu hút sinh ý. Kẻ lừa đảo, trộm cắp, móc túi cũng cần cù chăm chỉ mà len lỏi trong đám người đang mua bán hàng tết ---- ai ai cũng cần phải ăn tết mà!
Chu Kỳ cõng hầu bao, khiêng theo cờ phướn đề “Có việc cần hỏi, chỉ điểm tận tình”, đạo bào cũ nát xám xịt chẳng ra làm sao kết hợp với áo da dê lót bông, tay đút vào túi áo, chậm rãi đi bộ đến chợ đông.
Bên cạnh tiệm sách đầu phố, bảy tám người đang bày bán quầy bói toán đoán mệnh đều cùng lôi kéo nhau, cười cùng nàng ríu rít chào hỏi: “Chu đạo trưởng đã tới?” “Mấy hôm không gặp, còn tưởng ngài vẫn đang vội tìm hiểu đạo pháp, trước năm mới sẽ không tới chứ.”
Chu Kỳ thở dai, cười nói, “Có tìm hiểu đạo pháp thì cũng phải đến ăn tết mà ....”
Mọi người đều xúc động trong lòng, gật gật đầu.
Thấy nàng đến, hai chủ quầy “Truyền nhân Tử Vi Cung” và “Hậu duệ Chu Công” ở ngay chính giữa vội vàng dịch sang bên cạnh, nhường ra một khoảng trống.
Chu Ky chắp tay với hai người, nói lời cảm tạ, vừa hàn huyên “Hôm nay mua bán thế nào”, vừa sắp xếp sạp hàng, lại từ trong lòng ngực móc ra một bọc kẹo đường cùng một đống thứ linh tinh.
Chu Kỳ đứng ở đây, nếu như thời tiết tốt, có thể sẽ có nắng. Cả người phơi đến ấm áp, lại uống một chén trà hoa quế nóng pha sữa bò, quá ngon! Tốt hơn nữa là có hai cái bánh gạo đậu đỏ mới ra lò ....
Đang lúc nghĩ tới món hoa quế sữa bò cùng bánh gạo đậu đỏ, trước mắt Chu Kỳ đột nhiên sáng ngời, “Vi lang quân này, vị lang quân này --- ”
Anh chàng áo xanh quay đầu, nhướng mày hỏi: “Đạo trưởng đang kêu ta?”
Chu Kỳ đứng lên, vung phất trần, mặt đầy hiền từ: “Là gọi lang quân. Bần đạo xem lang quân phong thái tươi đẹp, vũ khí bất phàm, ắt không phải vật trong ao. Quanh thân tựa như có làn khí quanh quẩn, nhất thời không nhìn ra cát hung, không biết lang quân có bằng lòng xem một quẻ?”
Hai vị “Truyền nhân Tử Vi Cung” và “Hậu duệ Chu Công” cũng gật đầu: “Đúng là có ẩn ẩn một chút khí đang động.”
Vị Sĩ tử áo xanh kia vốn đang định bước đi, nghe hai vị này nói xong, nhìn sạp bói toán đoán mệnh này, lại liếc mắt đánh giá Chu Kỳ, đi tới: “Nếu vậy, liền thỉnh đạo trưởng xem một quẻ giúp mỗ.”
Chu Kỳ liền bày ra trước mặt nào là la bàn, hoàng lịch, mai rùa thi thảo, ổng thẻ, tiền đồng cổ, cùng một đống thứ vụn vặt: “Mai rùa cần phải hợp với cỏ cây, theo phương pháp thượng cổ, có chút rườm rà phức tạp, phiền lang quân chờ một chút; rút thăm cùng tiền đồng, nhìn có vẻ nhiều hoạt động nhưng lại cũng rất đơn giản. Mời lang quân chọn quẻ đầu tiên, bần đạo sẽ giải quẻ cho ngài.”
Chu Kỳ lại quét qua một vòng đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng cùng làn môi mỏng, tỏ vẻ thành khẩn nói: “Kỳ thật cũng có thể sờ cốt.”
Sĩ tử áo xanh nghe vậy, nhìn về phía Chu Kỳ.
Chu Kỳ mỉm cười nhìn thẳng hắn.
Hai vị “Truyền nhân Tử Vi Cung” và “Hậu duệ Chu Công” bên cạnh cũng nhìn nhau một cái, thế mà lại không biết Chu đạo trưởng còn hiểu biết sờ cốt thuật.
Sĩ tử áo xanh nhàn nhạt nói: “Vậy thì rút thăm đi.”
Chu Kỳ không thể mời vị lang quân anh tuấn này sờ cốt, nhưng cũng không thất vọng, cầm lấy ổng thẻ tre, mời hắn chọn một cái.
Sĩ tử áo xanh duỗi tay lấy một cái thẻ, xem cũng không xem, trực tiếp đưa cho Chu Kỳ.
Trên thẻ ghi một câu từ của Lý Thái Bạch, “Lạc du nguyên thượng thanh thu tiết” (*) . Chu Kỳ vẫy vẫy phất trần, tao nhã cười: “Chúc mừng lang quân, đây là một tin tốt. Tiết trùng dương đang độ cao điểm ở thành núi Lạc Du, âm thanh rền vang, vừa đúng lúc ứng với khí độ của lang quân.”
(*) Một câu trong bài thơ “Ức Tần Nga” của Lý Bạch, dịch nghĩa: Trời thu ở núi Lạc Du (Ở phía nam thành Trường An, xưa mùng 3 tháng 3 và mùng 9 tháng 9 người Trường An hay lên đó du ngoạn)
Sĩ tử áo xanh thần sắc bất động, hơi rũ mắt nghe nàng tiếp tục nói.
Hai vị “Truyền nhân Tử Vi Cung” và “Hậu duệ Chu Công” cũng chờ —— theo lẽ thường, nên nói “Nhưng mà”. Khen trước chê sau, trước khen vài câu, lại dọa một câu, mọi người đều là áp dụng phương pháp hành nghề này. Bất quá, Chu đạo trưởng vẫn thường không quá làm việc theo lẽ thường.
Quả nhiên, Chu Kỳ không có “Nhưng mà”, mà là tiếp tục nói: “Nếu luận tiền đồ, lang quân ngày sau chắc hẳn sẽ là một Thu quan *”
(*) Thu quan: Một chức quan tương tự như cảnh sát điều tra thời nay
Sĩ tử áo xanh híp mắt, nghiêm túc nhìn Chu Kỳ, gật gật đầu, duỗi tay lấy tiền trong túi.
Chu Kỳ giơ tay ngăn lại: “Bói một quẻ cho lang quân, chủ yếu là để kết cái thiện duyên.”
Sĩ tử áo xanh lại như cũ móc tiền ra, khom lưng đem quẻ đặt ở bên cạnh ống thẻ, nhẹ nhàng nói “Đa tạ”, rồi xoay người đi mất.
Chu Kỳ nhăn mũi, cười. Hôm nay ở ngay chợ phía đông này, liền gặp được vị tiểu lang quân đặc biệt như vậy, vận khí không tồi!
“Lão đại, ngươi biết vị kia sao?”
Chu Kỳ quay đầu.
Trần Tiểu Lục một bàn tay giơ hai ba mươi que thịt dê xiên, một tay khác cầm bọc giấy bao hai cái bánh rán hạt mè, “Không có trà hoa quế sữa bò ngươi muốn, ta liền mua thịt dê nướng! Còn nóng hổi, mau ăn thôi!”
Đang thèm điểm tâm ngọt, mà thịt nướng lại tới, Chu Kỳ không có hứng chọn, đưa cho “Truyền nhân Tử Vi Cung” và “Hậu duệ Chu Công, sau đó tiếp nhận một cái bánh và mấy xâu thịt, đem thịt đều ăn sạch sẽ, “Ngươi vừa rồi nói cùng vị nào nhận thức?”
Trần Tiểu Lục là mục kỳ của Chu Kỳ, Chu Kỳ cùng hắn lui về phía sau, đứng ở chỗ ven tường ít người.
Trần Tiểu Lục thấp giọng nói: “Chính là vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh tân nhiệm Tạ Dung hôm qua ta đã nói với ngài.”
Chu Kỳ đang ăn thịt xiên thì dừng lại, “Không phải…… Ai là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tân nhiệm?”
Trần Tiểu Lục nhướng cằm: “Chính là vị vừa nãy.” Chu Kỳ nhìn về phía phương hướng mà tấm lưng kia biến mất.
“Lão đại, ngươi không nhận biết, sao lại tiếp cận hắn?” Trần Tiểu Lục cảm thấy kinh ngạc.
Chu Kỳ: “…… Ta phải nhận thức mới được tiếp cận người khác sao?”
Trần Tiểu Lục: “…… Cũng đúng!”
Cùng người một nhà nói chuyện, Chu Kỳ vẫn thành thật: “Người mà ta vừa tiếp cận là một tiểu lang quân anh tuấn, không phải Đại Lý Tự Thiếu Khanh.”
Trần Tiểu Lục nửa giương miệng, sau một lúc lâu, cố lấy can đảm hỏi, “Cho nên, ngươi liền mặc áo bông da dê, miệng dính đầy bột đường, đùa giỡn thượng quan triều đình?”
Chu Kỳ quẹt quẹt miệng, trên tay là bột kẹo đường vừa mới ăn……
Trần Tiểu Lục lại tiếp tục yên lặng ăn bánh kẹp thịt dê, thanh âm chép miệng tựa như nhẹ hơn bình thường một ít.
Chu Kỳ cười một chút, việc này thật đúng là trùng hợp!
Hôm qua Trần Tiểu Lục đi Lại Bộ, trở về nói đã gặp gỡ vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh tân nhiệm đang đi lãnh giấy tờ nhận chức. Lại nghe người Lại Bộ nói, vị Tạ Thiếu Khanh này ở Phu Châu rất nổi tiếng, làm việc cực tốt, đặc biệt hiểu biết tinh tường việc xử án tố tụng hình ngục, Lý tướng công cùng thánh nhân đặc biệt bổ nhiệm vị này gia nhập Đại Lý Tự.
Chính mình còn nghĩ muốn đi bái phỏng hỏi thăm xem một chút, rốt cuộc không tránh khỏi xã giao sau này, vậy mà lúc này lại vừa vặn gặp…… Chu Kỳ lại cân nhắc quẻ bói của mình hôm nay thế mà đúng là chuẩn, thật đúng là “Thu quan”!
Trần Tiểu Lục nhai xong bánh, nhỏ giọng nói: “Lão đại, theo ta thấy, đùa giỡn cũng đã đùa giỡn rồi. Ngươi đường đường là một thành viên của Càn Chi Vệ, chức vụ Vũ Lâm lang ngũ phẩm, đâu có kém gì so với tên Đại Lý Tự Thiếu Khanh này?” Trần Tiểu Lục càng nói càng đúng lý hợp tình, “Huống hồ ngươi tướng mạo đường đường, quyền cước lợi hại, đùa giỡn hắn, ta xem nhưng thật ra là Tạ Thiếu Khanh hắn kiếm lời.”
Chu Kỳ chùi tay dính mỡ thịt trên áo choàng của Trần Tiểu Lục, thật là hùng hài tử, không biết khen người.
Càn Chi Vệ là kim thượng lập ra chừng mười năm trước cùng với Nha Chư Vệ, là một nhánh khác của Bắc Nha Cấm Quân, chủ yếu là để “Đôn đốc tứ phương, luận tội các quan lại, thu thập ý kiến dân chúng, cho đến khi được lắng nghe —— nói ngắn gọn, là đi hóng chuyện.
Càn Chi Vệ tổ chức theo thiên can, gồm mười bộ từ Giáp Ất đến Nhâm Quý, phân trú theo từng châu, Giáp bộ phụ trách kinh đô và vùng lân cận. Trong mỗi bộ lại tổ chức theo thứ tự địa chi, Chu Kỳ thuộc giáp bộ, và đứng đầu Hợi Chi.
Chức trách của Hợi Chi nói thì nghe trọng đại, chính là thu thập các loại dân ý, kỳ thật chỉ là tra xét việc bất thường của dân chúng ở kinh đô và vùng lân cận.
Được ví như “Đầu heo”, ngày thường cũng rất là tiêu dao, sợ nhất là “Cửa ải cuối năm”.
Ngay dưới chân thiên tử, dân chúng nhỏ bé thật sự cũng rất thành thật, có thể đáng giá để hoàng đế xem là “Sự việc bất thường” thật sự rất ít. Quốc thái dân an tất nhiên là rất tốt, nhưng lại làm người đứng đầu Hợi Chi như Chu Kỳ khó xử, đó là công trạng quá ít, cuối năm báo cáo công tác cũng không biết viết gì trong báo cáo gửi hoàng tế.
Báo cáo này nếu viết không tốt, mất thể diện chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ bị thánh nhân quên mất “thịt khô” *, đem Hợi Bộ chìm vào quên lãng…… Nếu vậy thì thật là không ổn! Càng sợ hơn là, thời điểm đủ loại quan lại làm nhiệm vụ giám sát các việc xấu của hoàng thân đấu đá cùng triều thần, hoàng đế có thể lấy Hợi Chi nhỏ bé yếu đuối đáng thương ra làm thịt.
*Thịt khô: tiền thưởng
Mèo ăn thịt, chó bị đánh, quá oan!
Cũng vì lẽ đó, mặc cho thời tiết như vậy, tên tiểu tử bình thường vẫn hay làm nhiệm vụ tới mở quầy bói quẻ có việc nhà, thì Chu Kỳ đã tự mình mặc giáp tới đây “Thu thập dân ý khắp nơi”, liền nghĩ năm trước thị phi nhiều, dựa vào “Hoả nhãn kim tinh” của mình, có thể bắt được một vài trường hợp, giúp bổ sung một chút cho tấu biểu báo cáo công tác, đến lúc đó các huynh đệ cũng liền thuận lợi mà qua được ải năm nay.
“Không biết vị Tạ Thiếu Khanh kia cưới vợ chưa, nếu không có ——” Trần Tiểu Lục vẫn còn nhắc mãi Tạ Thiếu Khanh.
Chu Kỳ gãi gãi đầu, đột phát một ý tưởng, “Ngươi nói xem, nếu chúng ta lấy một cuốn sổ, cứ gặp dân chúng thì liền hỏi ‘ngươi cảm thấy hiện giờ có thấy thái bình thịnh thế hay không’, viết đầy lời ca ngợi rồi cùng ký thành cuốn “Sổ tay vạn dân cùng hưởng thái bìnn”, sau đó dâng lên hoàng đế, thì thế nào? Có lẽ so với với việc kéo nhau tới đây kiếm chuyện, biết đâu lại càng có kết quả tốt hơn.”
Trần Tiểu Lục: “?”
Chu Kỳ nghĩ nghĩ, xua xua tay, thôi, thôi, ta vẫn nên tiếp tục giả làm thầy bói ở chợ đông thôi.