Trước cửa quán rượu, Thôi Dập nhìn về hướng phố đông, “Ta lại cẩn thận hỏi một chút nô bộc Triệu gia cùng với mấy người bạn cũ, sai người đi phường Bình Khang. Nếu tìm được ở đó, xem ta có vặn gãy cổ hắn không.”
Chu Kỳ cười nói: “Nếu vậy thì lại thành đại án. Kinh Triệu Thiếu Doãn ban ngày ban mặt hành hung ngoài đường, lại chỉ vì là……”
Thôi Dập phì cười một tiếng, “Lúc đó trong lòng lão Trịnh chúng ta có khi cười không khép được miệng cho xem.”
Chu Kỳ thành thật nói: “Thôi Thiếu Doãn a, nói thật, ngươi thật là giống mật thám mà Càn Chi Vệ chúng ta phái đến Kinh Triệu Phủ.” Chu Kỳ có điểm thông cảm cho Trịnh Phủ Doãn, lại có tên cấp dưới chỉ sợ thiên hạ không loạn như vậy.
Thôi Dập nghĩ nghĩ, thế nhưng gật đầu, “Hình như cũng đúng……”
Chu Kỳ càng thêm cười rộ lên.
Thôi Dập lại nói với Tạ Dung, “Lão Tạ, hôm nay phiền ngươi chạy lung tung cùng ta nửa ngày.” Trước mắt thì chỉ là một vụ án mất tích, hẳn là không cần phải chuyển giao đến Đại Lý Tự, mời Tạ Dung tới, thuần túy chỉ là giao tình cá nhân của Thôi Dập.
Tạ Dung lại lắc đầu, “Việc này sợ là không đơn giản như vậy, ngươi phân phó tìm người trước. Mặt khác sai hộ tào xem xét lại các hồ sơ cũ, tìm hiểu xem khi phủ Tần quốc công xảy ra chuyện năm đó, chủ nhân của tòa nhà này là ai.”
Chu Kỳ cũng chắp tay: “Người tài giỏi thường nhiều việc, Thôi Thiếu Doãn, có việc chỉ cần thông báo ta một tiếng.” Càn Chi Vệ rốt cuộc chỉ là “Giám sát”, người ở Hợi Chi vốn dĩ cũng không nhiều lắm, lại phải rải rác làm việc bên ngoài, chính chủ vụ án này vẫn là Kinh Triệu Phủ.
Thôi Dập chắp tay với hai người, quay lại Triệu trạch.
Chu Kỳ nhìn Tạ Dung, một đôi mắt say lờ đờ lưu chuyển, học bộ dáng tỏ ra phong lưu ngả ngớn ở quán rượu lúc nãy của hắn, “Tạm biệt, Tạ Thiếu Khanh.”
Tạ Dung nhấp môi, “Tạm biệt.”
Nô bộc cách đó không xa dẫn ngựa lại, Tạ Dung xoay người lên ngựa đi mất.
Sau khi tận hưởng cảm giác đùa giỡn cấp trên một hồi, Chu Kỳ cảm thấy mỹ mãn, ném vung phất trần lắc lư trở về, dưới chân cũng tự giác bước nhẹ nhàng như sóng nước lăn tăn, có chút phong thái thần tiên.
Chu Kỳ đi ngang qua chợ phía đông, quẹo vào, hỏi thăm mấy cửa hàng bán hoa như của Triệu Đại, cũng không có gì mới mẻ, chỉ xác nhận Triệu Cực là người có chút keo kiệt, tích cực làm việc, không khiến người quá thích, lại cũng không đến nỗi có kẻ thù muốn lấy mạng. Lại chuyển hướng đến phường Bình Khang, tìm người của mình, lệnh cho bọn họ nhìn chằm chằm, tùy thời bẩm báo lại. Đi cả một ngày mới trở lại tòa nhà Càn Chi Vệ.
Chu Kỳ cũng đồng ý với Tạ Dung, việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy, khả năng tìm được Triệu Đại ở phường Bình Khang không lớn.
Ngày thứ hai là mùng năm, là ngày triều hội. Thật ra trước đây là mỗi ngày thượng triều hoặc cách ngày thượng triều, nhưng tuổi tác kim thượng đã lớn, chỉ một năm mới có một lần triều hội. Mặc kệ có sớm hay trễ, cũng không liên quan đến Chu Kỳ, cho dù là đại triều hội, Càn Chi Vệ cũng không cần tham gia.
Chu Kỳ cảm thấy như vậy khá tốt. Trong triều không có nữ quan, chỉ ở Càn Chi Vệ mới có mấy người. Do Càn Chi Vệ là cấm vệ tư nhân của hoàng đế, không thuộc một thể với những quan viên khác, các triều thần cũng liền mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu Chu Kỳ cũng phải tham gia thượng triều giống bọn họ, các triều thần này hẳn là mắt để trên đầu, sẽ ít nhiều gây phiền toái. Chỉ là không thể được xem như “Triều thần”, các chư tướng khác của Càn Chi Vệ lại không vui.
Phủ nha của Càn Chi Vệ nằm ở phía Tây Nam của Hưng Khánh Cung. Khi còn chưa đăng cơ, kim thượng từng ở Hưng Khánh Cung, sau đó là tiền Thái Tử ở nơi này, sau khi bị phế, không có Thái Tử mới, cung này liền bỏ hoang. Đến khi Càn Chi Vệ được thành lập, thánh nhân liền đem Càn Chi Vệ nhét ở một góc vườn phía nam Hưng Khánh Cung.
Chu Kỳ đang ở nha thự cắn ngòi bút cân nhắc viết bản tấu cuối năm, cách đó không xa là Trần Tiểu Lục đang dùng que cời lung tung chọc chậu than nướng khoai sọ, Triệu Tham bên kia thì tính toán sổ sách, nghe nói nếu hằng ngày ghi lại nhật ký tiêu tiền, sẽ có thể còn một ít tiền dư, bên ngoài là Đoạn Nhất đang luyện tam cửu.
Chu Kỳ ở trên giường, một hồi ngồi xếp bằng, một hồi ngồi thẳng, gãi gãi đầu, xoa xoa mặt, chờ đến khi nghe tiếng chuông tan triều từ bên Thái Cực cung bên kia vang tới, cũng chỉ mới viết được vài chữ.
Giơ tay lấy chung trà, uống một ngụm, thật lạnh, quay đầu nhìn Trần Tiểu Lục cùng Triệu Tham, Chu Kỳ bới lông tìm vết: “Tiểu Lục mau thu lại móng vuốt của ngươi, cứ đào bới như vậy, cả ngày khoai cũng không chín. Lão Triệu, ta làm theo cách ghi sổ lần trước ngươi nói, cũng không thấy dư tiền bao nhiêu, ngươi thử cách mới xem?” Lại há mồm gọi to, “Đoạn Đại Lang, nếu như ngươi làm gãy chết cây lê, ta sẽ không để yên cho ngươi.”
Trần Tiểu Lục thành thành thật thật buông que cời than, không dám cãi lại vị nữ Ma Vương này.
Bên ngoài tiếng đá bắn cũng nhẹ hơn.
Triệu Tham vẻ mặt bất đắc dĩ, Chu lão đại chính là đứa con phá sản trời sinh, có hai xài ba, nửa tháng đầu vung tiền như rác, nửa tháng sau uống gió ăn đất, đại đa số thời điểm túi tiền còn sạch hơn so với mặt. Lần trước tiêu xài quá độ, chỉ có thể ăn đồ ăn ở nhà bếp công của Càn Chi Vệ, có vẻ như thật sự chịu không nổi nữa, nói muốn học ghi sổ, kết quả chỉ nhớ được bốn ngày rồi đem sổ vứt một bên, nói cái gì mà đằng nào chả phải tiêu, có ghi hay không cũng vậy, a, hắn nghe mà nghi ngờ cũng có vẻ hợp lý.
Tìm được chỗ xả, Chu Kỳ cảm giác thoải mái chút, lại vùi đầu cân nhắc bịa chuyện như thế nào, che đậy lỗi lầm, viết rồi lại xóa, tốt xấu gì cũng viết thêm được hai hàng.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Chu Kỳ dừng bút.
“Lão đại! phường Bình Khang đã xảy ra chuyện.” Là Tề Tam mà Chu Kỳ phân nằm vùng ở phường Bình Khang.
Trên đường lại gặp người báo tin mà Thôi Dập phái đến, Chu Kỳ đoán Thôi Dập, Tạ Dung cũng đã tới, hẳn là trực tiếp ngay sau khi hạ triều.
Chu Kỳ cưỡi ngựa đi vào phường Bình Khang, đến sân bên ngoài của một khu đất phía Đông Bắc gọi là Thúy Anh Uyển, đây là một mảnh đất trống có chút lớn, có một cây ngô đông, mấy thân trúc và một hòn non bộ.
Phường Bình Khang này không giống mấy chỗ khác, mặc dù không phải khu dân cư cao cấp mà các kỹ nữ có thể trú ngụ như ở phía nam, nhưng cũng chú trọng “Phong nhã”, trước sau cửa phòng cũng ưa thích xây dựng các loại phong cảnh. Nghĩ mà xem, nếu là ngày hè, ngồi dưới tàng cây trúc, nghe nhóm nương tử đánh đàn, thực sự không tồi.
Nhưng lúc này lại không có tiếng đàn nào cả, chỉ thấy một vòng sai nha, bên ngoài là một số người rảnh rỗi thích xem náo nhiệt.
Sai nha phủ Kinh Triệu nhận ra Chu Kỳ, mở đường cho nàng. Những người rảnh rỗi đang vây quanh nhường một chút, kinh ngạc phát hiện người tới là một vị nữ lang xinh đẹp, trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt tuyết trắng, mắt quả hạnh, đôi mày anh khí, tóc búi gọn mặc hồ phục, trong tay xách theo roi ngựa. Mấy tên ăn chơi không khỏi trước mắt sáng ngời, nhưng mà tựa hồ thấy ánh mắt nàng đảo qua, mấy ý niệm đen tối vừa ngoi lên ngay lập tức vụt tắt.
Chu Kỳ đạp lên thảm cỏ, vòng qua mấy thân trúc gầy, đi về phía gần chỗ Thôi Dập đang chờ.
Thôi Dập trong tay cầm một cái túi tiền, quay đầu thấy là Chu Kỳ, cười nói: “Ngươi tới thật nhanh. Chúng ta cũng mới đến.”
Vị Tạ Thiếu Khanh kia chính là đang ngồi xổm ở bên cạnh thi thể, xem xét bàn tay.
Chu Kỳ gật đầu với Thôi Dập, ngồi xổm ở phía đối diện Tạ Thiếu Khanh, “Không đầu?” Vừa nói vừa vén lên một góc vải bố che trên thi thể.
Ôi! Chỉ mới đoán là không đầu, không nghĩ tới lại còn không mảnh vải che thân.
Tạ Dung nhíu mày nhìn Chu Kỳ, gật gật đầu, tiếp theo mở tay bên kia.
Thi thể dáng người không cao, đã khô cứng, mặt đứt trên cổ như là dùng đao chém, ở giữa có vết nhô lên, tựa như khi chém có dừng lại, không được xem là chém quá lưu loát, nhưng lại sạch sẽ, rất ít máu.
Hiện trường cũng sạch sẽ, chung quanh không có vết máu, cũng không có dấu vết đánh nhau, chỉ dính vài ngọn cỏ gần đó, còn có cách đó không xa là bồn nước tiểu đóng băng.
Cách đó không xa có một ông lão, cả người run rẩy, bị nha sai giữ lại. Nhìn nhìn lại thì đường nhỏ phía cuối cây trúc là nhà xí, không cần hỏi, Chu Kỳ cũng có thể đoán được, đây là ông lão làm việc trong sân kỹ quán, đi đổ bô thì phát hiện thi thể.
Phía đông Bình Khang đều là nơi ở của nhóm kỹ nử, giờ làm việc và nghỉ ngơi ở đây chậm hơn hai giờ so với các địa phương khác ở Trường An, thi thể lại bị mấy bụi trúc che lại, cho nên bây giờ mới phát hiện.
Thôi Dập đi tới: “Nhìn ra cái gì?”
Chu Kỳ lắc đầu: “Thi thể sạch sẽ, là vì che giấu nơi giết người, hẳn là chém đầu ở nơi khác, sau đó dọn dẹp rồi mới chuyển lại đây?”
Thôi Dập gật đầu: “Ta cũng nghĩ như thế.”
Tạ Dung vén lên một ít vải bố che thi thể, cúi đầu nhìn kỹ xác chết: “Cũng có thể. Bất quá, trong thời tiết này, nếu thi thể đông lạnh lại mới chặt đầu, cũng sẽ không đổ máu.”
“Trước giết rồi sau chém?” Thôi Dập nhìn hắn, “Bao lớn thù? Bao lớn oán? Trường An lại có tên hung đồ độc ác như vậy sao?”
Chu Kỳ nói: “Mấu chốt, vì sao lại muốn để đông lạnh rồi chặt đầu? Chỉ vì để ngăn máu chảy sao? Che giấu hành tung cũng không cần tốn công như vậy.” Nhìn quan phục phá lệ sạch sẽ kia của Tạ Dung, Chu Kỳ lại cảm thấy, có lẽ là có loại người này nhỉ.
Tạ Dung nhíu nhíu mi, không nói gì.
Thôi Dập đưa túi tiền kia cho Chu Kỳ, “Ngươi nhìn xem cái này. Tìm được ở hòn non bộ bên kia.”
Đây là một túi tiền được may rất tinh xảo, hồ nước trong xanh, mặt trên thêu uyên ương hí thủy. Ở loại địa phương như Bình Khang này, nếu hỏi ai có túi thêu uyên ương, đại khái có thể lấp đầy chỗ đất trống này.
“Đây là lụa Ích Châu, nguyên liệu tốt nhất, một thước phải bảy tám vạn tiền.” Chu Kỳ cũng chỉ có thể nhìn ra như vậy.
Tạ Dung cũng đứng lên, Chu Kỳ liền đem túi tiền đưa cho hắn. Tạ Dung trái phải đều xem qua, lại đặt lên trước mũi ngửi.
Thôi Dập hỏi: “Phương pháp thêu thì sao?”
Chu Kỳ hít răng, “Ngươi nhìn ta có giống người hiểu thêu thùa sao? Là điều gì làm ngươi sinh ra loại hiểu lầm này?”
Thôi Dập: “……”
Thôi Dập nhìn về phía Tạ Dung cầu đồng bọn.
Tạ Dung nhàn nhạt nói: “Ngươi không nên hỏi Chu tướng quân.”
Thôi Dập méo miệng, lấy túi tiền lại, “Ta đem về cho nhóm nô tỳ kiểm tra.”
Chu Kỳ nhướng mày nhìn về phía Tạ Dung, lời nói “Bênh vực” này của hẳn, không hiểu sao nghe xong lại không chút cao hứng?
“Thiếu Khanh, mỗ tới.” Một ngỗ tác béo của Đại Lý Tự vừa thở hổn hển chạy tới.
Tạ Dung gật gật đầu, “Ngươi đi xem đi.”
Thôi Dập cùng Chu Kỳ, Tạ Dung tóm tắt lại tình huống nơi đây, quả nhiên Chu Kỳ đoán đúng, là ông lão làm vườn phát hiện thi thể, trước mắt chỉ có một vật có thể làm bằng chứng chính là cái túi tiền không có tiền này.
Một nơi náo nhiệt như phường Bình Khang, một thi thể nam không đầu trần truồng, một cái túi tiền rỗng không biết chủ nhân là ai……
Chu Kỳ đột nhiên hỏi: “Vụ án Triệu Đại ngươi tra như thế nào rồi?”
Thôi Dập nhìn nàng: “Ngươi sẽ không cho rằng đây là Triệu đại đi? Tuy Triệu đại dáng người nhỏ gầy, nhưng cả phố đầy người thấp gầy. Huống hồ hắn mất tích đã mấy ngày, nếu chết đã sớm chết. Tối hôm qua mới chết…… Cũng thật là vừa khéo.”
“Chờ ngỗ tác nghiệm thi, gọi người Triệu gia đến xác nhận là được.” Tạ Dung nói.