Chu Kỳ cũng quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ kia, “Nói về cá, thật đúng là mùa đông ăn ngon nhất. Mềm mại, sạch sẽ, không tanh, đặt biệt là cá chiên thái lát, rất thích hợp uống chung với rượu Tân Phong……”
Thôi Dập hừ cười một tiếng, nhìn nàng, lại nhìn Tạ Dung, “Vậy thì đi thôi, đến Phong Ngư Lâu ở chợ đông?”
Chu Kỳ cong cong đôi mắt, ngoài miệng lại tỏ vẻ khách khí: “Lại làm Thôi Thiếu Doãn tốn tiền…… Ở phố tây khu chữ thập này cũng có một vài quán ăn quán rượu, không bằng cứ ăn tạm một chút.”
Thôi Dập đang muốn nói gì, Tạ Dung gật đầu: “Vậy ăn ở phường này đi.”
Không giống kiểu giả vờ khách khí của Chu Kỳ, lời nói Tạ Dung mang theo ý tứ “Cứ như vậy đi”.
Quả nhiên, Thôi Dập gật đầu, “Cũng đúng.”
Chu Kỳ: “……”
Chu Kỳ tự nhận là cũng không phải quá đặc biệt thèm, chỉ là món cá ở Phong Ngư Lâu kia phá lệ ăn rất ngon. Cá tươi cắt lát mỏng, tưới lên nước sốt thơm màu vàng mang chút vị chua chua ngọt ngọt, nghe nói trong đó bao gồm nước quất từ Nam Chiếu, tất nhiên, là một món ăn phú quý.
Chu Kỳ mỗi tháng sau khi được phát lương bổng, đều đã từng vài lần dự định đi ăn, nhưng đến đầu tháng thì lại không đi nữa, không phải là không muốn đi, mà là không có tiền.
Chu Kỳ cũng cảm thấy kỳ lạ, tiền có thể hết nhanh như vậy, mình cũng không mua cái gì. Có thể thấy được giá cả hiện giờ rất đắt đỏ.
Chẳng hạn như cái roi ngựa bạc sừng tê giác mới mua mấy ngày trước, cũng không phải là loại sừng tê giác quá tốt, chỉ là điêu khắc có chút tinh xảo, thế nhưng phải mất đến tám vạn tiền!
Chu Kỳ cảm thấy quá mắc, bỏ đi xem roi ngựa khác, lại không thấy có cái nào vừa ý, nghĩ đó hẳn là hàng đặc biệt, sợ bị người khác mua mất, nên dạo qua một vòng rồi quay lại. Cùng với ông chủ người Hồ ông nói gà bà nói vịt mà trả giá hết nửa ngày, rốt cuộc tiêu sạch 200 văn tiền, Chu Kỳ cũng có chút an ủi, liền mua được cây roi đem về nhà.
Chu Kỳ tính tính phần lương bổng còn lại, ước chừng có thể chống đỡ được tới giữa tháng nhỉ?
“Lão Thiệu ở phường Vĩnh Hưng có tòa nhà cần bán, trong vườn của hắn còn có thược dược để ngắm, ta giúp ngươi hỏi nhé?” Thôi Dập nói.
Tạ Thiếu Khanh muốn mua nhà? Lão Thiệu ở phường Vĩnh Hưng, là Minh Dương Hầu Thiệu Tề? Nhà lớn như vậy…… Chậc chậc, ra là kẻ có tiền. Chu Kỳ trong lòng bốc lên một cảm giác ghen tị.
“Tòa nhà của Thiệu Hầu quá lớn, ta mua không nổi, cũng không cần thiết. Ngươi giúp ta hỏi thăm, Tiểu trạch hai, ba gian là được.”
Sự ghen tị của Chu Kỳ nháy mắt giảm xuống.
Thôi Dập như sực nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Chu Kỳ: “Cái này phải nhờ Chu đạo trưởng của chúng ta hỗ trợ. Ngươi rành kinh rành hơn.”
Ba người đi vào một quá rượu nhỏ có treo bảng hiệu vẽ hình cá trước cửa, có lẽ là do thời tiết không tốt, tuy là giờ cơm, trong tiệm lại chỉ có lác đác một hai thực khách.
Tên sai vặt đang chầm chậm lau bàn, đột nhiên nhìn thấy hai vị lang quân diện mạo xuất chúng, lại thêm một vị nữ quan tuổi trẻ xinh đẹp, thần sắc có chút phấn khởi, mấy chuyện xưa bậy bạ về nữ quan ni cô chạy ào ào trong đầu.
Trên mặt lại cực kỳ ân cần khách khí, “Ba vị khách nhân mời ngồi bên này.”
Vừa đi đến chỗ ngồi, Chu Kỳ vừa nói chuyện, “Muốn mua phòng ốc, Tạ lang quân chờ thêm mấy ngày. Qua năm, bọn quan viên đến kỳ tiến sĩ, ra ngoài nhậm chức, các sĩ tử cũng đã thi khoa bảng xong, sẽ rời đi xa, khi đó phòng ở mới dễ tìm.”
Tạ Dung gật đầu nói cảm ơn.
Thôi Dập cũng nói, “Quả nhiên nên hỏi ngươi.”
Tên sai vặt nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi có chút nghi ngờ, vị nữ đạo sĩ xinh đẹp đi cùng hai vị lang quân này hình như không phải có quan hệ như hắn nghĩ?
Chu Kỳ không biết chính mình từ một người bán nghệ liền thành bán thân, còn cười nói: “Mấu chốt nhất là phải hỏi thăm rõ ràng, chớ có mua trúng tòa hung trạch không sạch sẽ. Có phải hay không, tiểu huynh đệ?” Câu cuối cùng hỏi tên sai vặt.
Sai vặt gật đầu cười nói: “Khách nhân nói rất đúng.” Sau đó không đợi Chu Kỳ nói thêm, liền chủ động nói: “Cũng không thể mua tòa vương trạch phố đông. Các vị có từng nghe nói chưa? Nhà kia đã xảy ra chuyện.”
Chu Kỳ nói: “Có nghe nói sơ sơ. Vị lang quân đó đã đi mấy ngày không trở về, mẹ hắn gặp ác mộng, nghi ngờ hắn gặp chuyện không may.”
Sai vặt vừa đến gần chỗ bọn Chu Kỳ vừa nói: “Ta thấy là, Triệu Đại Lang kia tám phần là không về được. Tòa nhà kia của hắn, thật sự rất xui xẻo. Trước kia khi chưa có người ở, vừa đến giữa tháng bảy ——”
Chủ tiệm đi tới, trách mắng: “Lại nói hươu nói vượn! Chờ Triệu đại tới gây sự, ta sẽ đem ngươi ném cho hắn.”
Lại đối chờ cười giải thích với bọn Tạ Dung: “Các khách nhân chớ nghe hắn nói bừa. Tiểu tử này đầu lưỡi dài, không biết hóng được sự tình ở đâu. Triệu đại kia lại có chút nghiêm khắc……”
Chu Kỳ cười nói: “Chủ tiệm cũng quá cẩn thận rồi. Triệu đại có thể trở về hay không …… Ta thấy cũng khó nói.”
Chủ tiệm nhìn Tạ Dung, Thôi Dập, vẻ mặt xấu hổ không muốn cùng Chu Kỳ nói, “Cái này, đàn ông mà, mấy ngày không trở về nhà, không phải là việc rất bình thường sao?”
Chu Kỳ hiểu, hắn cho rằng Triệu Cực đang dây dưa ở chỗ kỹ nữ, đang định hỏi tiếp, lại thấy vị Tạ Thiếu Khanh kia giương khóe miêng, nghiêng đầu nhướng mày hỏi: “Vị nương tử mà Triệu Đại thân mật kia rất xinh đẹp?”
Không thể tưởng được khuôn mặt lãnh đạm như thần tiên kia thế nhưng có thể làm ra dáng vẻ phong lưu ngả ngớn như vậy…… Cũng may Chu Kỳ đã nhìn quen sóng gió, vội vàng lấy chung trà che lại nụ cười trên miệng của mình.
Thôi Dập lại như hoàn toàn bị bộ dáng của Tạ Dung làm sợ ngây người.
Chủ tiệm bày ra bộ dáng khó nói, thấp giọng, “Ta cũng chỉ tình cờ ở thành đông gặp hắn cùng một tiểu nương tử từ bên ngoài trở về. Vị tiểu nương tử kia ——” chủ tiệm nhìn qua Chu Kỳ, “Bất quá cũng chỉ là trẻ tuổi chút thôi.”
Chủ tiệm đúng thẳng người, thần sắc lại đứng đắn ân cần, “Hôm nay tệ quán có cá tươi rất ngon, là người đánh cá ngoài thành câu lưới được, ta làm cho các khách nhân nhé? Hoặc là thái lát, bỏ vào canh lăn thục, rải chút hồ tiêu, thêm miếng gừng thơm, cũng có thể xua đuổi hàn khí……”
Thôi Dập gọi món ăn, chủ tiệm đầy mặt tươi cười mà lui ra.
Thôi Dập nhìn Tạ Dung, Tạ Dung lại bày ra bộ dáng không dính khói lửa phàm tục.
“…… Tử Chính, sao ngươi biết chủ tiệm này đã thấy Triệu đại ở bên ngoài thân mật với tiểu nương tử?”
“Chỉ là lừa hắn thôi. Lúc hắn nói ‘ chờ Triệu đại tới gây sự ’, khẩu khí quá mức chắc chắn.” Tạ Dung nhàn nhạt giải thích.
Thôi Dập cùng Chu Kỳ liếc nhau, hai người đều bưng chén trà lên uống.
Sau một lúc lâu, Thôi Dập nói: “Cho nên ‘ có người ’, nguyên lai là Triệu đại……”
Rốt cuộc nói chuyện ở trong quán ăn cũng không tiện, thấy tên sai vặt chạy lại, Thôi Dập liền im miệng.
Sai vặt đem thịt dê xào lăng, bánh quẩy, chim cút chiên và các món nhắm rượu linh tinh tới, nói món ăn khác rất nhanh sẽ xong, lại đem rượu phân ra từng bầu nhỏ, đặt ở trước mặt ba người, Tạ Dung lại xua tay.
Chu Kỳ kinh ngạc. Thôi Dập thay hắn giải thích: “Hắn không uống rượu buổi trưa, chúng ta cứ uống phần chúng ta.”
Chu Kỳ cười một chút, triều đại này thích rượu, có vài người còn thích uống buổi sáng, người tự hạn chế không uống rượu như Tạ Thiếu Khanh quả thực rất hiếm thấy. Chu Kỳ cũng không quá yêu rượu, nhưng mà có thịt dê, có chim cút chiên, lát nữa còn có cá lát cùng với thịt viên, loại thời điểm này mà không có rượu, tựa như thiếu mất gì đó.
Chu Kỳ cùng Thôi Dập tự nhiên ăn uống, Tạ Dung cũng ngẫu nhiên lấy trà thay rượu cùng bọn họ uống một chén.
Chu Kỳ uống xong rượu, liền càng thêm phóng túng. Nàng nghiêng đầu nhìn Tạ Dung đang ăn món mắm cá thù du, nghĩ là hắn rất thích ăn, lúc hắn nhai đôi mắt híp lại, thật sự hưởng thụ.
Chu Kỳ cũng bắt chước, kẹp một khối, a, cay thật sự. Nguyên lai Tạ Thiếu Khanh thích ăn cay……
Nhưng mà Chu Kỳ phát hiện Tạ Dung chỉ ăn hai lát cá liền không ăn nữa, bắt đầu lấy muỗng khuấy cháo rau nhạt nhẽo.
Nhìn xem bàn của mình đã không còn cá lát, Chu Kỳ cảm thấy mình cùng với vị Tạ Thiếu Khanh này không cùng sở thích ăn uống. Lại quay đầu nhìn Thôi Diệp đã ăn mấy cái đầu cá, Chu Kỳ thoải mái, cũng may còn có huynh đệ này chung phe.