Chu Kỳ vòng đến ngoài cửa sau Triệu trạch, trước mắt lại là một đoạn kênh, con đường uốn lượn, sông nước đóng băng, hàng dương liễu hai bên bờ, nếu là mùa xuân hạ, cảnh trí nơi này hẳn là không tồi —— chỉ tiếc có hung danh bên ngoài.
Chu Kỳ quay đầu nhìn lại cửa sau Triệu gia, ở trong lòng tóm tắt sơ bộ là sự tình mà mình biết.
Hung trạch ở bên cạnh phủ Thịnh An quận công, là một gia đình thương nhân bán hoa đang cư ngụ, nam chủ nhân hơn 40 tuổi, có một thê tử nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, một bà mẹ chồng khôn khéo, một đứa trẻ mới sinh, hai nam phó, hai nô tỳ và một ông lão trông cửa.
Ngày đó, Triệu mẫu cùng nương tử dẫn theo nô bộc nô tỳ đi dâng hương ở chùa Thanh Long, Triệu Đại như mọi ngày đi đến cửa hàng bán hoa ở chợ phía đông, đến nay vẫn không trở về. Sau đó Triệu mẫu liền gặp ác mộng…… Và những gì hôm nay gặp được ……
Đối diện có hai đứa trẻ choai choai đang cầm cần câu, lấy rìu cố gắng đập tan băng.
Chu Kỳ nhiều chuyện, hướng bọn chúng gọi, “Hôm nay lạnh như vậy, không có chút ánh nắng, cá cũng lười hoạt động, coi chừng bị cảm lạnh sổ mũi. Ngày khác trời đẹp hơn thì hãy tới câu.”
Một trong hai đứa trẻ nhìn đứa còn lại, nói với nhau câu gì, lại tiếp tục phá băng, không để ý đến Chu Kỳ.
Chu Kỳ cười mắng một câu đồ con nít ranh, không nghe lời cụ già, hẳn sẽ gặp chuyện xấu!
Thôi Dập cùng Tạ Dung đi tới.
“U, đều học được khi dễ tiểu hài tử?” Thôi Dập cười nói.
“Đây là tiền bối dạy đạo lý cho bọn chúng! Cá lớn cá bé trong sông như này, không biết ta đã ăn bao nhiêu lần.”
Thôi Dập nhìn nàng, ánh mắt muốn nói ngươi lại nói bậy bạ.
Chu Kỳ đối với kẻ không học vấn không nghề nghiệp này chưa bao giờ tỏ ra yếu thế, “Đây hẳn là một đoạn của kênh Vĩnh Minh, hướng bắc liên thông đến phía đầu kênh phía tây, hướng nam xuôi đến Khúc Giang, suối nước trong Hưng Khánh Cung đến từ đầu kênh phía tây này.” Nha thự của Càn Chi Vệ ở phía Tây Nam của Hưng Khánh Cung, bao nhiêu lần tác oai tác quái trong hồ cá như này, chính Chu Kỳ còn không đếm xuể..
Tạ Dung nghe Chu Kỳ nói xong, nhìn theo con đường hướng bắc, lại quay đầu lại nhìn phủ Thịnh An quận công cách không xa cửa sau đang đóng chặt của Triệu gia.
Thôi Dập bị chèn ép hai câu, cũng không để trong lòng: “Nghe nói cá trong Hưng Khánh Cung đều là cá lư bốn mang, chính là từ cá bột mà tiên thái tử bắt về ở sông Tùng Giang là thật sao?”
Chu Kỳ tiếc nuối mà lắc đầu: “Ta chưa từng câu được, có lẽ là không hợp khí hậu, nuôi không sống được.”
Thôi Dập miệng ngứa đòn: “Cũng có lẽ là Hưng Khánh Cung của các ngươi âm khí quá nặng……”
Chu Kỳ lại cười nói: “À? Vậy ngươi cho rằng án mạng này cũng là do hung trạch hại người? Làm cho Triệu đại vô duyên vô cớ không biết chết ở nơi nào?”
Thôi Dập đầy mặt tự đắc, “Cái này sao lại không nhìn ra? Hung trạch gì chứ? Đây rõ ràng là do người hại!”
“Một thương nhân buôn bán hoa, trên người có bao nhiêu tiền đáng giá để hại tính mạng hắn? Nghe nô bộc nói, Triệu đại là người cẩn thận, không có thù địch gì, cho nên sẽ không phải là báo thù, vậy có thể là giết người vì tình.”
Chu Kỳ gật đầu.
Thấy Chu Kỳ đồng ý, Thôi Dập càng thêm hăng hái, “Triệu đại hơn bốn mươi, nghe nói dung mạo bình thường, dáng người nhỏ gầy; Triệu gia nương tử thì sao chứ, tuy không phải thiếu nữ mười bốn khuynh quốc khuynh thành, nhưng vậy cũng được xem là một mỹ nhân chứ?”
Chu Kỳ chỉ nhìn hắn diễn.
Thôi Dập chuyển hướng hỏi Tạ Dung: “Đúng không, lão Tạ?”
Tạ Dung chắp tay, nửa rũ mắt, cũng không nói lời nào.
Chu Kỳ bật cười cười.
Thôi Dập có bản lĩnh là dù không ai đưa thang, cũng có thể tự mình đi xuống, “Nghe nói vị nương tử kia biết chữ viết văn, có thể đánh đàn làm thơ. Ta hỏi nô bọc Triệu gia, Triệu đại cũng miễn cưỡng là biết được một hai mặt chữ. Dung mạo,học vấn, độ tuổi đều kém nhiều như thế, vị tiểu nương tử kia sao có thể cam lòng? Lòng của phụ nữa a……” Thôi Dập dừng lại, “A Chu ngươi không hiểu đâu.”
Chu Kỳ cười như không cười, “Tiểu Thôi Thiếu Doãn của chúng ta hiện giờ càng nói càng hay.”
Thôi Dập chắp tay với Tạ Dung, “Cũng nhờ Tạ Thiếu Khanh chỉ bảo.” Nói xong chính mình cười trước, ha ha, rốt cuộc báo được thù lúc trước tiền viện Triệu gia.
Chu Kỳ nhìn xem vị Tạ Thiếu Khanh đằng kia đang nhíu mi không biết nghĩ gì, nhẹ nhàng thì thầm một câu “Gần mực thì đen.”
Tạ Dung có lẽ nghe được, cũng có lẽ không nghe được, “Triệu Cực người Tam Châu, ngày trước gia cảnh bần hàn, làm nghề khiêng bao tải trên bến tàu, rồi môi giới cửa hàng, sau đó đó lại học chăm sóc hoa cỏ, chuyển đến Trường An sinh sống với nghiệp buôn bán cây hoa. Thê tử của hắn Vệ Tự Ngôn từng là tỳ nữ của Tín Dương hầu gia ở Lạc Dương, sau được thả. Hai người ba năm trước đây kết hôn, ngay sau đó đến Trường An mua nhà định cư.”
Thôi Dập: “Vậy thì càng đúng rồi, một nô tỳ quen thuộc với cuộc sống ở hầu gia, sao có thể chịu được Triệu gia nghèo kiết hủ lậu như vậy?”
Chu Kỳ cải trang mà đến, không thể trực tiếp hỏi han được giống bọn họ, chỉ có thể nói bóng nói gió, nhưng nói bóng nói gió cũng có tác dụng: “Ta nghe nô tỳ nói, hai ngày trước Triệu gia nương tử cùng Triệu Đại Lang từng có cự cãi, trong đó có nghe được chữ ‘có người’; lại nói, Triệu mẫu đối với tôn nhi này cũng không quá thân thiết, lẽ ra ở tuổi này mới có cháu đích tôn, nên nuông chìu hết mực mới đúng.”
Thôi Dập cuộn tay thành nắm đấm, “Cho nên, khẳng định vị tiểu nương tử kia có người ở bên ngoài, bị Triệu đại biết được, mới sinh ra cự cãi. Cũng bởi vậy, bà lão Triệu gia hoài nghi đây không phải là cháu ruột của nhà mình, vậy thì tội gì phải thân thiết?”
Thôi Dập bóp eo, nhìn Chu Kỳ, lại nhìn Tạ Dung, hắc hắc hai tiếng, “Ở đây ta có thể nói, đây khẳng định là một vụ án giết chồng!”
“Triệu mẫu rất là khôn khéo, Triệu thê tử hiếm khi ra cửa, gian phu ở đâu tới đây?” Tạ Dung chậm rãi nói.
“Triệu mẫu một mực chắc chắn con trai đang gặp nguy hiểm, không lẽ chỉ vì nhờ gặp ác mông? Ngươi thật sự tin có việc báo mộng kêu oan sao?” Tạ Dung lại nói, “Vụ án này vẫn còn nhiều đểm bất thường, chớ nên vội vàng kết luận.”
Thôi Dập nghĩ nghĩ, ho khan một tiếng, “Tất nhiên là còn có chút điểm đáng ngờ, nhưng ta vẫn như cũ cảm thấy tiểu nương tử kia khả nghi nhất.”
Tạ Dung quay đầu hỏi Chu Kỳ, “Chu tướng quân có biết chuyện cũ ở tòa hung trạch này?”
Chu Kỳ thường xuyên len lõi trong thành Trường An nghe ngóng, xác thật biết một chút, “Tòa nhà này có xui xẻo hay không cũng khó mà nói, phủ Thịnh An quận công bên kia mới thật sự là hung trạch. Nơi đó từng là nhà mẹ đẻ của Lệ Thái Tử Phi Tần quốc công phủ. Năm đó Thái Tử làm sai chuyện, Tần quốc công phủ bị kê biên tài sản, một nam đinh cũng không được giữ lại.”
Khi vụ án Lệ Thái Tử phát sinh, Thôi Dập còn đang mặc quần hở đũng, sau này chỉ được nghe kể lại vài câu tóm tắt, đây là lần đầu tiên nghe nói phủ Thịnh An quận công từng là nhà mẹ đẻ Tần quốc công phủ của Thái Tử Phi: “Khó trách hôm nay Mục Vịnh phá lệ thật cẩn thận, phỏng chừng là nghe thấy có sự việc ‘ hung trạch ’, sợ liên lụy đến trên đầu mình. Thật đúng là cái lá cây sắp chết sợ bị cắt đầu.”
Chu Kỳ nói lý giải của mình: “Đại án như vậy, rất dễ dàng lan đến nơi khác, tòa nhà này mang tiếng dữ có lẽ cũng là do nguyên nhân này.”
Chu Kỳ cùng Tạ Dung liếc nhau, Chu Kỳ biết hắn hiểu rõ.
Đại án mưu phản đều là tử tội, có mấy người buông tay chịu trói? Không tránh được những kẻ muốn chạy trốn, muốn đánh, lệnh phía trên thì thường là “giết chết không cần biết tội gì”, lúc đó ở phường Thăng Bình khẳng định là đao quang kiếm ảnh máu chảy thành sông, lan đến mấy hộ hàng xóm xung quanh. Nô tỳ nói có nhiều người chết ở đằng sau cửa này, rồi thấy con kênh này, còn có gì mà không hiểu?
“Ai, ai, sao lại làm bộ mặt đưa tin này? Khi dễ người có phải hay không?” Thôi Dập bất mãn.
Tạ Dung rũ xuống mắt.
Chu Kỳ cười: “Biết vì sao khi dễ ngươi sao?”
Thôi Dập: “……”
Tạ Dung xoay mặt đi, nhìn hai đứa trẻ đang thả câu.