Chu Kỳ bước vào hậu trạch Triệu gia. Một nô tỳ nhỏ co rúm đứng chờ ở cạnh cửa, thấy nàng lại đây, liền tiến lên hành lễ, có lẽ là ít khi gặp người, ngượng ngùng nói một tiếng “Đạo trưởng”, rồi cúi đầu dẫn đường.
Tiểu tỳ mặc một chiếc áo cũ màu trắng ngà có tay áo chần bông, áo khoác có chút nhỏ, phía dưới còn thiếu một đoạn, tuy tay áo bị ngắn nhưng quả thật vẫn còn rất yêu thích bộ quần áo này.
Chu Kỳ nhẹ nhàng hỏi nàng là người bên lão phu nhân, hay là người của nương tử.
Tiểu tỳ ngập ngừng: “Trong nhà chẳng phân biệt mấy cái này, cũng có thể xuống bếp hỗ trợ, cũng vẩy nước quét nhà, cũng theo lão phu nhân làm chút việc kim chỉ.”
Chu Kỳ kinh dị: “May vá nấu nướng đều làm sao? Giỏi như vậy?”
Tiểu tỳ mặt đỏ lên, thẹn thùng cười.
Tòa nhà này không tính là lớn, vài bước liền tới chính đường nhà chính. Vườn hoa phía trước rất lớn, dưới thời tiết này đã trở nên khô vàng héo úa, chỉ chờ mùa xuân sang năm đâm chồi mới.
Bá tánh Trường An thích phong nhã, rất nhiều loài hoa đẹp được ưu ái, Chu Kỳ hiếm khi gặp được ai mộc mạc như mình —— nàng từng bài trí một chậu hoa tỏi non Đông Hán ở nha thự của Càn Chi Vệ, lớn lên xanh tốt, xào trứng gà thật sự rất ngon. Lại nghĩ đến gia đình làm nghề mua bán hoa này, Chu Kỳ liền cảm thấy mình khó mà làm được.
Một bà lão thấp bé liền đi tới đón.
Chu Kỳ biết đây hẳn là mẫu thân của Triệu Đại Lang, liền ném phất trần, hành lễ, miệng xưng “Lão phu nhân”.
Triệu mẫu liếc mắt đánh giá Chu Kỳ, mời nàng vào ngồi trong phòng.
Chu Kỳ ngồi ở trên sạp, cũng đánh giá Triệu mẫu. Bà lão này tóc búi cực kỳ cẩn thận, mặc chiếc áo khoác màu trắng ngà gần giống với tiểu tỳ kia, trên cổ tay đeo bộ một đôi vòng tay bạc thô to, có lẽ là sợ đeo sát vào da bị lạnh, chỉ tròng lên bên ngoài tay áo, mí mắt rũ, môi cực mỏng, khóe miệng bên là nếp nhăn sâu, cả người tựa một hạt táo nhăn nheo.
“Nghe nô bộc nói, đạo trưởng cũng nhận thức được các vị quý nhân quan phủ bên ngoài?”
Chu Kỳ hơi hơi mỉm cười, “Đã từng xem một quẻ cho Kinh Triệu Phủ Thôi lang quân, hắn rất tin tưởng bần đạo. Một vị khác là Đại Lý Tự Tạ lang quân, hôm qua vừa mới xem một quẻ cho hắn.”
Triệu mẫu chậm rãi gật gật đầu.
“Nghe người của quý phủ nói, hai ngày nay lão phu nhân gặp ác mộng rất đáng sợ?”
Triệu mẫu từ trong tay áo lấy ra khăn lau đôi mắt, “Đạo trưởng giúp con trai ta nhìn xem, giấc mộng kia thật là hung hiểm. Trong mộng, ở một nơi tối om, hắn đầy người máu tươi mà kêu oan.”
“Trong mộng còn có cái gì?”
Triệu mẫu lắc đầu, “Không có gì khác.”
Chu Kỳ gật gật đầu.
“Đạo trưởng đạo pháp cao cường, lại cùng quan phủ các quý nhân có quen biết, cầu mong hỗ trợ! Con ta chỉ sợ là —— dữ nhiều lành ít.” Bà lão nói, đột nhiên âm thanh bi thương.
Lúc này từ ngoài phòng một người phụ nữ tuổi trẻ vội vàng đi vào.
Chu Kỳ trước mắt sáng ngời, vị nương tử này mới khoảng hai mươi, mày liễu mắt hạnh, vòng eo yểu điệu, áo ngắn màu hồng, váy dài một nửa màu ngọc bích, cùng với áo khoác gấm màu tím, tuy ở nhà nhưng lại rất lịch sự tao nhã.
“A gia, ngươi lại khóc. Con đã nói với người, lang quân tất nhiên không có việc gì.” Ngôn từ tao nhã, khác biệt hoàn toàn với khẩu âm Sơn Nam của bà lão.
Triệu mẫu ngừng khóc, lấy khăn lau lau đôi mắt, mặt âm trầm, cũng không nói gì.
Chu Kỳ tương đối chào hỏi cùng tiểu nương tử này.
“Theo bần đạo thấy, lão phu nhân cùng nương tử không cần quá mức lo lắng. Bần đạo đã xem sinh thần bát tự của Triệu lang quân, Triệu lang quân còn có vận may ở tuổi 70, không phải là số chết yểu.” Chu Kỳ khuyên nhủ.
“Thật sự?”
“Thật sự?”
Triệu mẫu cùng Triệu gia nương tử đồng thời hỏi.
“Thật sự! Chỉ là —— sinh thần bát tự là mệnh số bẩm sinh, giống như một cái cây, mầm là rất tốt, nhưng nếu trồng ở nơi đất đai cằn cỗi, khí hậu không tốt, thậm chí có sâu bệnh…… Thì lại khiến cây đó không được tốt. Người cũng như thế. Đức hạnh thường ngày của bản thân, phong thủy nhà ở mộ phần tổ tiên nếu có gì sai lầm thì cũng gây trở ngại với đương số.” Chu Kỳ nói xong lại hỏi, “Ta thấy lão phu nhân cùng nương tử tướng mạo đều rất tốt, chẳng lẽ là……”
Triệu gia nương tử lắc đầu, lấy khăn che miệng cất giọng trong trẻo nói, “Tòa nhà này của chúng ta tuy có ‘ hung danh ’, nhưng mấy năm nay ở đây cũng cũng không gặp chuyện gì dị thường.”
“Này lại khó nói!” Bà lão sâu kín nói.
Chu Kỳ nhìn Triệu mẫu, “Sao? Lão phu nhân là nhìn đến nghe được cái gì?”
Triệu mẫu nhấp môi, sau một lúc lâu nói: “Chỉ là cảm thấy có chút âm hàn. Ngày đó thật là không nên mua tòa nhà này a……” Trong lời nói đầy ý tứ hối hận.
Ngoài cửa nô bộc tới báo, nói người của quan phủ đi rồi.
Triệu gia nương tử đứng lên, “Có người của quan phủ giúp đỡ tìm, có lẽ lang quân ngày mai liền trở lại. Chúng ta hiện giờ bất quá là chính mình hù dọa chính mình thôi.”
Chu Kỳ mỉm cười một chút.
Triệu mẫu đột nhiên nói: “Ngươi đi đem Kế Tổ ôm tới để đạo trưởng nhìn một cái, để xem hắn có gì gây trở ngại với cha hắn không.”
Triệu gia nương tử im lăng một chút, nhìn Triệu mẫu, chung quy vẫn hành lễ đáp vâng, lại thỉnh Chu Kỳ chờ một chút.
Chu Kỳ gật đầu, cũng nhìn lạiTriệu mẫu, như suy tư gì mà nhíu nhíu mi.
Không bao lâu sau, Triệu gia nương tử liền ôm một đứa trẻ mới sinh tới, bộ dáng nhiều nhất là khoảng một tuổi, lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, đang ngủ ngon lành trong bọc nhỏ.
Chu Kỳ nhìn đi nhìn lại đứa nhỏ này, cười nói với Triệu mẫu: “Tướng mạo cũng rất tốt, không gây trở ngại gì với cha mẹ.”
Triệu mẫu gật gật đầu, làm như mệt mỏi mà vẫy vẫy tay, “Ôm trở về đi.”
Triệu gia nương tử lại làm lễ, liền ôm hài tử đi.
Chu Kỳ lại hỏi Triệu mẫu vài câu, thấy không có gì mới mẻ, liền yêu cầu được xem xét tòa nhà.
Triệu mẫu muốn đích thân dẫn nàng đi xem, Chu Kỳ nói: “Không dám làm phiền, lão phu nhân sai một tiểu tỳ chỉ đường là được.”
Nô tỳ lúc nãy tiếp đón Chu Kỳ vào nhà liền dẫn nàng đi dạo ở trong nhà
Tòa nhà chữ vương này thực sự không lớn, bao gồm nhà trước và hậu viện, cộng thêm hai cái viện phụ, ở phía sau cùng còn có một tiểu viện. Chủ nhân lúc trước hẳn là một người lịch sự tao nhã; trong tiểu viện có vườn hoa, ao nhỏ, bàn cờ bằng đá, chỉ là hiện giờ đều bỏ hoang. Vườn hoa đã bị hủy đi phân nửa, sửa thành mấy luống rau; hồ nước đã cạn, nếu không phải còn có cục đá nhô lên, liền nhìn không ra cái gì; bàn đá vẫn còn nhưng giường đá thì đã nứt ra.
Chu Kỳ chỉ vào một khu nhà ở hậu viên cười hỏi, “Nơi này còn có một gian nhà trồng hoa?”
Đến gần nhìn lại, phòng khách này không giống như đã được sửa chữa như khu nhà trước, nhưng phía trước trông còn khá sạch sẽ.
“Trong nhà không cần dùng, liền không có tu sửa, chỉ có quét dọn, nương tử thấy mùa hè ở đây có gió mát mẻ, thỉnh thoảng tới ngủ trưa, đôi lúc cũng đến đọc sách, ngồi một thời gian, nói ở chỗ này lòng yên tĩnh.”
Nhìn xem vườn rau rau, Chu Kỳ gật gật đầu, phải, là lòng yên tĩnh.
Hậu viện có cửa, có khóa lớn. Chu Kỳ nhìn kỹ, đều đã rỉ.
Nô tỳ nhỏ giọng nói: “Nghe nói từ chủ nhân trước chính là chết ở đằng sau cửa này, lang quân khóa lại, chưa bao giờ mở.”
Chu Kỳ “À” một tiếng, gật gật đầu.
Chu Kỳ cảm thấy vườn này đều có một loại cảm giác tốt đẹp, liền đi dạo qua một vòng quanh viện, một bên nhìn, một bên cùng tiểu tỳ tử nói chuyện phiếm. Bất quá là mấy chuyện nhỏ như “Tới Triệu gia vào lúc nào”, “Triệu gia lão phu nhân, lang quân còn có nương tử đối xử với ngươi có tốt không” “Trong nhà có bao nhiêu nô bộc, tính tình thế nào” “Lang quân đối xử với nương tử được không” linh tinh nhàn thoại.
Nô tỳ có chút ăn nói vụng về, không quá thích nói chuyện, nhưng có lẽ là thấy Chu Kỳ thân quen, liền nói ra hết.
“Lang quân đối xử với nương tử rất tốt.” Nô tỳ cong môi cười, “Nếu nương nói chuyện với nam nhân nào, lang quân liền sẽ ghen, cho nên nương tử nhà ta cực kỳ ít ra cửa.”
Chu Kỳ cười, “Quả nhiên lang quân đối xử với nương tử như vậy rất hiếm! Nương tử nhà ngươi cũng rất tốt, bọn họ như vậy, chắc là không cãi nhau đâu?”
“Không phải ——” tiểu tỳ tử dừng lại, trầm ngâm một chút, “Cách đây mấy ngày khi quét sân, ta có nghe loáng thoáng lang quân cùng nương tử tranh chấp.”
“Phu thê đang tốt đẹp mà lại cãi nhau, vì cái gì chứ?”
“Bọn họ nói rất nhỏ, ta chỉ nghe được ‘ có người ’ gì đó.”
Chu Kỳ gật gật đầu, cười nói: “Có lẽ là có người mua hoa nhà ngươi mà chưa trả tiền, A Lang nói mấy lời oán giận với nương tử, nương tử lại cùng hắn tức giận, lại khiến ngươi nghe thành tranh chấp không chừng.”
Nô tỳ cau mày, định lắc đầu, nhưng chung quy gật gật đầu.
Trở lại chỗ của Triệu mẫu, Chu Kỳ nói tòa nhà này xác thật có chút âm khí, còn cần trở về thiết lập đàn làm pháp hỏi một câu.
Triệu mẫu lấy ra một túi đồng tiền cho nàng.
Chu Kỳ vẫy vẫy phất trần, mỉm cười nói: “Chờ sau khi lệnh lang trở lại trả cũng không muộn.”
Triệu mẫu ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu, “Còn nhờ Chu đạo trưởng cũng giúp đỡ hỏi một chút các quý nhân quan phủ. Một túi tiền này không tính cái gì, trừ bỏ cái này, ta còn muốn cảm tạ ngươi nhiều.”
Chu Kỳ nói lời cảm tạ cáo từ. Đi ra khỏi cửa Triệu gia, liền nghĩ muốn đến chỗ cửa sau “Cực hung” là cái dạng gì, ai ngờ liếc mắt một cái thì thấy Thôi Dập, Tạ Dung đang cùng Thịnh An quận công nói chuyện —— bọn họ còn chưa đi sao?
Tổ tiên Thịnh An quận công là khai quốc công thần, trải qua nhiều năm, khai quốc công thần cũng chỉ còn một nhà này, nghe nói lúc trước cũng từng bị đoạt tước, sau lại được trả về, nhưng không còn lớn mạnh.
Hai đời Thịnh An quận công này đều rất là thành thật, sợ mũ trên đầu một ngày nào đó bị hoàng đế cầm đi. Phỏng chừng là thấy tiểu bá vương Thôi Dập ở phường Thăng Bình, e sợ nghĩ là nhà mình đã chọc cái gì phiền toái liền đi hỏi thăm, hoặc cũng có thể chỉ là tươi cười muốn làm quen..
Thịnh An quận công Mục Vịnh Kỳ thật ra còn rất trẻ tuổi, bộ dáng khoảng 25-26, diện mạo cũng tốt, chỉ là có chút “Mềm”, so sánh với Thôi Dập bên cạnh giương nanh múa vuốt cùng Tạ Dung lãnh đạm lại mang theo chút cứng rắn,thì giống như một con thỏ trên bánh gạo nếp ngày trung thu.
Chu Kỳ vòng ra sau hẻm từ phía bên kia, vừa đi vừa nghĩ, Thôi Dập nhìn thì tưởng là lão hổ vẽ trên kẹo đường, là vua của muôn loài, kỳ thật rất hiền lành, lại có chút dính người; mà Tạ Thiếu Khanh, đại khái giống như bánh chưng ngày tết đoan ngọ, nhìn đẹp, mùi thơm, nhưng nếu ăn vào, chỉ sợ khó tiêu hóa.